Editor: Táo đỏ phố núi
“Cục cưng, em không thể uống rượu đỏ được! Em quên là khi em uống say sẽ có bộ dạng như thế nào rồi sao? Nếu như em uống say, đến lúc đó anh sẽ để em ở lại chỗ này, khiến cho em tự sinh tự diệt. Nghe lời anh, qua bên đó lấy một chút nước ngọt có ga đi!” Kiều Trác Phàm nhìn lướt qua Diêm Soái đang dừng lại ở bên kia, khẽ nói những lời uy hiếp như vậy đối với Tiếu Bảo Bối. dii@een*dyan(lee^qu.donnn)
Lần này, Tiếu Bảo Bối buồn bực.
“Không phải là có thể kêu nhân viên phục vụ mang tới hay sao! Em không muốn đi...” Nhìn thoáng về phía Kiều Trác Phàm chỉ, chỗ kia là quầy tính tiền, đằng sau còn bày rất nhiều rượu đỏ. Những chỗ như vậy, sẽ có nước ngọt có ga hay sao?
Nếu như cô đi tới chỗ đó, người ta nói chỗ này không b*n n**c có ngọt ga, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Hơn nữa, Kiều Trác Phàm đã cắt thịt bò của cô ra thành từng miếng nhỏ rồi, nhìn rất hấp dẫn. Bây giờ cô chỉ muốn ngồi ở đây để ăn, tốt nhất là còn có thêm một ly nước ngọt có ga để giải khát!
“Nếu như em không đi, vậy thì chỉ có thể nhìn anh uống rượu thôi...” Kiều Trác Phàm không hổ là một cao thủ.
Ngay cả khi Diêm Soái đã đi gần tới chỗ bọn họ rồi, mà ánh mắt của anh vẫn sắc lạnh như bình thường, không nhìn ra được bất kỳ sự khác biệt nào. Ngay cả hành động uống ly rượu đỏ ở trước mặt của Tiếu Bảo Bối, cũng vẫn rất cao quý và ưu nhã.
Nhất là cái cúc áo để hở ở cổ kia, mỗi lần nuốt ngụm rượu đỏ xuống, thì hầu kết của anh lại trượt lên trượt xuống một cái.
Thực ra thì hình ảnh như vậy, cũng không phải là Tiếu Bảo Bối chưa từng nhìn thấy.
Mỗi lần Tiếu Đằng uống rượu, hầu kết cũng sẽ trượt lên trượt xuống như vậy.
Đối với cảnh tượng như vậy, hẳn là Tiếu Bảo Bối phải tập mãi thành thói quen mới đúng.
Nhưng mà không biết vì sao, mỗi lần Kiều Trác Phàm uống một ngụm rượu đỏ, thì lại giống như là đang hôn cô một cái vậy. Khiến cho tim của cô không ngừng đập mạnh lên, khuôn mặt của cô cũng nóng bừng lên một cách khác thường. Die enda anl eequ uyd onn.
Kiều Trác Phàm như vậy, quả thật là sắc đẹp thay cơm. Nhất là màu rượu đỏ ở trên viền môi của anh, khiến cho Tiếu Bảo Bối có chút nhớ nhung muốn nếm thử xem nó có mùi vị như thế nào.
Có phải là sẽ có mùi giống như rượu đỏ không?
Nhưng mà chờ tới khi Tiếu Bảo Bối ý thức được trong đầu của mình lại có ý tưởng khinh bạc Kiều Trác Phàm, thì cô vội vàng che lấy khuôn mặt của mình, chạy ra khỏi chỗ ngồi, đi về phía mà Kiều Trác Phàm vừa mới chỉ.
Thuận lợi đẩy Tiếu Bảo Bối đi khỏi rồi, thì đúng lúc này Diêm Soái đi tới bên cạnh Kiều Trác Phàm.
“Kiều thiếu, không ngờ hôm nay lại gặp mặt anh ở chỗ này!”
Diêm Soái nghiêm túc chào hỏi với anh.
Mà Kiều Trác Phàm thì từ đầu tới cuối vẫn giống như là một đế vương, không hề đứng lên khỏi chỗ ngồi.
Nhưng mà cho dù là một người đứng một người ngồi, thì Diêm Soái vẫn không có được bao nhiêu cảm giác ưu việt.
Bởi vì tuy là nhìn thẳng vào Kiều Trác Phàm, nhưng là lại khiến cho người ta có cảm giác anh ta đang nhìn lên...
Đây có khả năng chính là cảm giác vương giả trời sinh mà trong truyền thuyết vẫn nói cũng nên.
“Chỉ đi có một người?” Cho tới bây giờ Kiều Trác Phàm đều không cần phải thể hiện ra sự nhiệt tình đối với người khác, thái độ của anh vĩnh viễn đều là lạnh lùng, nhàn nhạt. Thậm chí còn có một loại cảm giác khiến cho bạn cảm thấy với không tới.
“Đúng vậy. Hôm nay Kiều thiếu có hẹn với giai nhân sao?” Thật ra thì đây chỉ là một lời nói khách sáo của Diêm Soái.
Nhưng mà, ánh mắt của người đàn ông này đã rơi vào vị trí đối diện với Kiều Trác Phàm, khi anh ta phát hiện ra trên mặt bàn của vị trí này lại có chiếc túi xách hồ ly, thì sắc mặt của anh ta lại thay đổi một lần nữa.
Chiếc túi xách có hình hồ ly này, cũng giống như lần trước. Nhưng mà là màu hồng phấn.
Cô gái kia trong ký ức của anh ta, mỗi lần nhìn thấy túi xách hồ ly, cũng sẽ không nhịn được mà mua mấy cái, mỗi một cái đều có màu sắc khác nhau.
Sau đó, mỗi lần ra khỏi nhà cô sẽ lựa chọn một cái khiến cho tâm tình của cô thật vui vẻ để mang đi...
Nhìn cái túi xách này, không hiểu sao Diêm Soái lại có cảm giác rất quen thuộc.
Giống như cảm giác mà lần trước anh ta nhìn thấy cái túi xách ở trong phòng làm việc kia vậy...
“Khụ khụ...” Die enda anl eequ uyd onn. Lúc tiếng ho khan của Kiều Trác Phàm vang lên, Diêm Soái mới ý thức được sự thất thần của bản thân mình.
Nhìn Kiều Trác Phàm, anh ta lúng túng mở miệng nói: “Xin lỗi Kiều thiếu!”
“Không sao! Còn có chuyện gì à?” Ánh mắt của Kiều Trác Phàm cũng liên tục nhìn chằm chằm về phía Diêm Soái.
Xem ra, Tiếu Bảo Bối thích hồ ly hình như không chỉ có một là anh hiểu rõ điều rõ điều này!
Nhưng mà Kiều Trác Phàm chính là Kiều Trác Phàm!
Cho dù ý thức được nguy cơ, nhưng mà trên mặt của người đàn ông này vẫn không đọc ra được sự biến hóa gì.
Sau khi thu hồi lại ánh mắt, anh lại bắt đầu cầm dao nĩa lên.
Bởi vì từ nhỏ đã ở nước ngoài, nên hành động dùng dao nĩa của Kiều Trác Phàm rất tự nhiên. Nhưng mà anh như vậy, lại càng trở nên ưu nhã hơn so với một người đã quen dùng dao nĩa.
Nhìn thấy Kiều Trác Phàm lại bắt đầu dùng cơm, Diêm Soái ý thức được bản thân mình thất thần hình như đã làm trễ nải thời gian của Kiều Trác Phàm, nên lập tức nói: “Không có gì. Vậy không làm phiền Kiều thiếu dùng cơm nữa!”
“Ừm!” Ngay cả quay lại nhìn Diêm Soái một cái cũng không có, thản nhiên tiếp nhận sự áy náy của người khác, cũng không nói bất cứ lời nào khác. Giống như tất cả những điều này đều là đương nhiên, người khác chỉ có thể nhìn anh, mà không cần anh phải đáp lại bất cứ điều gì.
“...” Thật lâu sau Diêm Soái vẫn không được đáp lại, chỉ có thể xoay người rời đi.
Trước khi đi, Diêm Soái quay đầu lại nhìn cái túi xách hồ ly một cái.
Die nd da nl e q uuydo n. Cái loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ kia, liên tục chiếm cứ trong lòng anh ta.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm ở bên cạnh anh ta, nên anh ta không thể nói được bất cứ điều gì. Cuối cùng, anh ta chỉ có thể nhấc chân đi tới cầu thang khác của nhà hàng Tây, từ chỗ này đi lên một tầng khác...
Mắt nhìn thấy Diêm Soái rời đi, không hiểu sao Kiều Trác Phàm cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra thì ngay cả chính bản thân anh cũng không biết vì sao anh lại không muốn để cho Tiếu Bảo Bối gặp người đàn ông này như vậy.
“Kiều Trác Phàm, đoán xem em là ai!” Ngay lúc Kiều Trác Phàm có chút bực bội bỏ khăn ăn của mình ra, chuẩn bị uống một ngụm rượu đỏ, khiến cho rượu cồn hòa tan đi cảm giác bất an ở trong lòng mình, thì đột nhiên có một bàn tay hơi lạnh bao trùm lấy đôi mắt của anh, ngăn cản ánh mắt của anh.
Một giây kia, Kiều Trác Phàm muốn kéo đôi bàn tay kia ra theo bản năng, định đánh một quyền thật mạnh tới người vừa tới bất ngờ này.
Nhưng mà khi nghe thấy một giọng nữ hoạt bát đáng yêu vang lên ở phía sau, thì không cần đoán anh cũng biết người đứng ở phía sau chính là cô nhóc nghịch ngợm nào đó.
“Đoán không ra!” Cảm giác thấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô hơi lạnh, Kiều Trác Phàm tự nhiên phủ bàn tay của mình lên trên, nắm lấy bàn tay của cô muốn truyền cảm giác ấm áp sang cho cô.
Nhưng ai ngờ, cô nhóc nào đó lại bướng bỉnh không chịu buông tay.
“Đoán không ra thì sẽ không buông. Để em xem làm sao anh có thể ăn đồ ăn được...”
Thực ra thì Tiếu Bảo Bối rất muốn nghe thấy anh gọi tên mình ra, loại cảm giác này không giống như khi bình thường hai người sống chung, sẽ khiến cho cô có cảm giác chỉ giành riêng cho mình.
Cho dù là trước kia, khi vẫn còn ở bên cạnh Quý Xuyên, hay là đang ở bên cạnh Kiều Trác Phàm như bây giờ, dường như bọn họ đều không thích chơi trò chơi này. Die nd da nl e q uuydo n.
Điều này khiến cho Tiếu Bảo Bối có chút thất vọng.
Ngược lại có một người, mỗi lần cô làm như vậy với anh, thì anh đều sẽ không chút do dự mà nói ra tên của cô...
Đột nhiên nghĩ tới người kia, Tiếu Bảo Bối khẽ cau mày lại.
Đã bao lâu cô không nghĩ tới anh, tại sao bây giờ đột nhiên lại nghĩ tới?