HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Nhưng ánh mắt Kiều Trác Phàm chỉ là lạnh lùng quét qua, không có ý muốn nhìn lâu.

Điều này làm Tiếu Huyên cực kỳ không thích. Cô có khuôn mặt xinh đẹp, cùng vóc người mà tên đàn ông nào cũng mơ ước, trên cơ bản nếu nảy sinh đến trường hợp kia, đều được mấy người đàn ông nâng niu như công chúa.

Nhất là khi đứng chung với Tiếu Bảo Bối, cảm giác ưu việt của Tiếu Huyên càng thêm rõ ràng. Bởi vì so với Tiếu Bảo Bối canh suông mì sợi, dáng người không khác gì học sinh tiểu học, đàn ông càng thích người phụ nữ quyến rũ đa tình như cô ta.

Chỉ tiếc, Kiều Trác Phàm này cũng không giống với những người bình thường.

Nhìn ánh mắt của anh đàng nhìn nơi khác, Tiếu Huyên lặng lẽ quan sát anh.

Mũi anh rất đẹp, nhìn qua còn đẹp hơn là diễn viên Hàn Quốc. Chỉ là, điểm hấp dẫn nhất của người đàn ông này chính là khí chất phi phàm của anh.

“Khuynh, đây là...” Khi Tiếu Huyên lặng lẽ quan sát người tướng mạo của anh, dường như có người hết sức cảm thấy hứng thú với cô ta.

“Nói thật ra, tôi cũng không biết.” Người đàn ông đẹp trai đứng ở bên cạnh cô ta mở miệng. Hiển nhiên, cậu ta chính là người được bọn họ nhắc tên.

Chỉ là, người đàn ông này bạc tình hơn lúc dẫn cô ta đến đây vài phần.

Dưới ánh sáng lờ mờ, Tiếu Huyên có thể nhìn thấy môi mỏng của cậu ta nhẹ nhàng giương lên, nhưng đáy mắt không có một chút vui vẻ.

Đột nhiên, cô có chút hoài nghi mục đích người đàn ông này dẫn mình đến nơi đây.

“Nếu đã không biết, vậy thì cho tôi mượn chơi một chút.” Trong phòng riêng, có người ồn ào.

Một lát sau, bầu không khí liền nồng nhiệt.

Những công tử ca kia, có huýt gió, có vỗ tay, rất náo nhiệt.

“Cứ tự nhiên...” Người đàn ông dẫn cô ta đến đây chỉ đẩy nhẹ tay, liền đẩy cô ta vào trong ngực một người đàn ông khác.

Khóe miệng cậu ta mang theo cười khẽ, thần thái còn có chút dịu dàng mờ ảo.

Người đàn ông như vậy, làm Tiếu Huyên cũng có chút hoài nghi, có phải ai trong mắt anh ta cũng đều là đồ chơi hay không.

Nhưng động tác của người đàn ông đang ôm cô gia tăng lực độ, Tiếu Huyên bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Tên đàn ông này là playboy điển hình. Sờ soạng lên làn da của cô không nói, bây giờ còn tùy ý xâm lấn phía dưới làn váy.

“Đừng như vậy, cầu xin anh.” Tiếu Huyên bắt đầu sợ.

“Mỹ nữ, đừng giả bộ. Giả bộ, sẽ cho người ta chán ghét.” Người đàn ông phía sau cất lời nói khinh bạc. Lực tay của hắn rất lớn, diễn đàn lê quý đôn một tay liền dễ dàng trói hai tay Tiếu Huyên lại, còn một tay tùy ý chạy ở trên người cô ta.

Cảm giác kia, làm thân thể Tiếu Huyên có chút sung sướng, nhưng đồng thời lại làm cô ta sợ hãi.

Cô ta biết, nếu như không ngăn cản người đàn ông này lại, cô vô cùng có khả năng bị bọn họ làm bẩn ở chỗ này.

“Kiều Trác Phàm, cứu tôi.”

Trong tuyệt vọng, Tiếu Huyên chỉ có thể cầu sự trợ giúp của người quen duy nhất tại đây.

“Cô quen Kiều thiếu?” Người đàn ông sau lưng, tựa hồ kiêng kỵ Kiều Trác Phàm. Nghe được tên anh, lực trên tay hắn ta thu lại vài phần. Điều này cũng làm cho Tiếu Huyên ý thức được, bản thân đã tìm đúng tử huyệt.

“Ơ, đây là ai? Tôi nhìn làm sao lại cảm thấy không quen lắm?” Kiều Trác Phàm vẫn ngồi yên trong góc, hai chân bắt chéo, xem ra hết sức buông lỏng. Khóe miệng của anh mang nét cười, trông anh rất dễ gần. Nhưng lời nói của anh, làm những người ở chỗ này đều cười ra tiếng.

Tiếu Huyên chưa từng bị đùa cợt trước mặt nhiều người như vậy, giờ phút này cô ta rất tức giận. Nhưng cô ta lại không dám phát hỏa với Kiều Trác Phàm.

Đây là Kiều Trác Phàm. Rõ ràng giỡn cợt người khác, nhưng lại làm người ta tìm không ra lý do để phản bác. Dường như, anh ta trời sinh chính là chúa tể của các vị thần.

“Kiều Trác Phàm, tôi là chị họ của Tiếu Bảo Bối. Ở hôn lễ, chúng ta đã gặp mặt.” Tiếu Huyên rất thông minh, cô ta nhắc đến Tiếu Bảo Bối. Nếu Kiều Trác Phàm hết sức để ý Tiếu Bảo Bối, diễn đàn lê quý đôn vậy anh nhất định sẽ giúp cô ta thoát khỏi quẫn cảnh. Nếu anh không hợp tác, vậy coi như cô đã thành công thử dò xét địa vị của Tiếu Bảo Bối trong lòng anh. Mà tình huống trước mắt đã tệ như thế, phỏng đoán cũng không thể tệ hơn được nữa.

Chẳng qua, Tiếu Huyên chỉ thử vận may.

Ba chữ Tiếu Bảo Bối, làm cả đoàn công tử đều cười. Dường như, bọn họ cũng đều biết có một người như thế tồn tại.

“A? Hóa ra chính là người chị họ đoạt vị hôn phu của Bảo Bối, còn muốn cô ấy nhường hôn lễ cho đôi gian phu dâm phụ không biết xấu hổ kia sao?”

Kiều Trác Phàm cười. Lời này, quả thật lực sát thương còn lớn hơn cả chăm chọc.

Làm cho người ở chỗ này, cũng dùng ánh mắt quái dị quan sát cô ta.

Lần đầu tiên, Tiếu Huyên ý thức được vô luận là tiền tài địa vị hay là thủ đoạn, cô ta thật sự không phải là đối thủ của người đàn ông này.

Xung quanh liên tiếp truyền tới tiếng cười trào phúng, làm Tiếu Huyên cảm thấy toàn thân rét run, không có cách nào hô hấp được. Mà người kia, keo kiệt ngay cả ánh mắt cũng chưa từng cho cô ta, chỉ ngồi yên thưởng thức rượu của mình.

Khi Tiếu Huyên một lần cho rằng, chính mình sắp bị tuyệt vọng nuốt chửng, cổ tay cô đột nhiên bị kéo lấy.

Sức lực này, thực không tính là dịu dàng, cũng sắp bóp nát cổ tay cô ta.

Nhưng Tiếu Huyên vẫn tràn đầy lòng biết ơn đối với người đàn ông đột nhiên ra tay cứu mình.

Tối thiểu nhất, người này sẽ dẫn cô ta thoát khỏi quẫn bách.

“Kiều Trác Phàm, cám ơn anh...” Tiếu Huyên thề, lời này của mình thật sự phát ra từ nội tâm.

“Không cần, bởi vì rất nhanh thôi cô sẽ càng hận tôi...” Khi đèn nê ông lóe lên, cô nhìn thấy người đàn ông kia đột nhiên khẽ động khóe miệng. Cười như vậy, giống như thợ săn sắp kết liễu con mồi của mình, khóe miệng vui vẻ nồng đậm.

Tiếu Huyên chỉ cảm thấy sống lưng chợt lạnh, trong khi còn chưa nghĩ tới rốt cuộc người đàn ông này định làm gì, lại bị anh đẩy...

“Ơ, đây không phải là Quý đại thiếu vứt bỏ vị hôn thê, phóng túng cùng người khác sao?” Kiều Trác Phàm kéo kéo cổ áo sơ mi của mình, sau khi cổ áo đã chỉnh tề, nụ cười càng thêm thân thiết động lòng người.

Nhưng một câu nói của anh, lại đột nhiên làm cho Tiếu Huyên cứng lại.

Chẳng lẽ, “Quý đại thiếu” trong miệng anh là Quý Xuyên?

Tiếu Huyên sững sờ, quay đầu lại liền nhìn thấy Quý Xuyên đang đứng sau lưng mình. Ánh mắt tối xuống, cô ta thấy không rõ mặt Quý Xuyên. Đều duy nhất có thể cảm giác được chính là căng thẳng toàn thân anh.

“Kiều thiếu...” Quý Xuyên khàn khàn lên tiếng, xem như chào hỏi.

Chào hỏi lễ độ như thế, làm hắn trông rất giống người nho nhã.

Nhưng lúc này, khi nhìn thấy vợ mình vậy mà quấn quít với người đàn ông khác, hắn không tức giận sao?

Nhưng Quý Xuyên, làm sao anh lại không hợp tác như vậy?

Giờ khắc này, ngay cả Tiếu Huyên cũng có chút hoài nghi, rốt cuộc trái tim của người đàn ông này là làm bằng cái gì.

“Thật vất vả phản bội vị hôn thê để ở chung với người này, nếu đơn giản bị người khác câu đi, thì thật lỗ vốn rồi? Lúc nảy tôi nhìn thấy liền mang trở về giúp anh, nếu còn có lần sau sợ là không được như vậy nữa rồi...”

Kiều Trác Phàm nhìn hai người đang nhìn nhau, khóe môi câu lên.

Trước giờ anh luôn lớn lối. Rõ ràng anh chính là được voi đòi tiên giỡn cợt hai người này. Giọng nói, lại như vì bọn họ mà lo lắng.

“Anh...” Tiếu Huyên hết sức phẫn nộ. Kiều Trác Phàm rõ ràng biết Quý Xuyên ở bên ngoài, diễn đàn lê quý đôn cố ý dẫn cô ra để Quý Xuyên hiểu lầm mình. Nhưng anh ta nói lại giống như cô còn phải mang ơn anh ta.

“Cám ơn Kiều thiếu.” Tiếu Huyên còn chưa kịp phản bác, liền bị người sau lưng kéo đi khỏi nơi hỗn loạn này.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Kiều Trác Phàm kéo kéo cà vạt, lầm bầm một câu: “Không thú vị...”

- - Tuyến phân cách - -

“Tiếu Bảo Bối, ông xã của em ra ngoài ăn chơi đã về đây. Còn không mau ra đón?” Đến gần nửa đêm, người nào đó toàn thân đầy mùi rượu về đến nhà.

Vừa vào cửa, anh liền lớn tiếng la hét vào trong phòng, muốn dụ sự chú ý của người nào đó.

Nhưng hô hồi lâu, anh không nhận được phản ứng nên có, lại phát hiện một người đang hô hấp đều đều nằm trên ghế sofa...

Bình luận

Truyện đang đọc