HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Mèo (meoancamam)

Nhưng vì lúc trước bản thân anh bị Tiếu Bảo Bối chọc cho không vui nên anh không nhường nhịn được.

Nhưng trong khoảng thời gian đợi A Vĩ đưa Tiếu Bảo Bối về, sau khi Kiều Trác Phàm cảm thấy được sự gấp gáp muốn nhìn thấy cô trong lòng mình, anh lại cảm thấy dường như bản thân đã sai rồi!

Thật sự, mặt mũi các thứ so với nhung nhớ của Kiều Trác Phàm dành cho cô lúc này hoàn toàn là mây bay!

Một xu cũng không đáng!

Nếu như vậy, tại sao anh vẫn phải canh cánh trong lòng với việc này?

Chẳng bằng lúc này liền đi tìm cô. Không chừng bữa trưa hôm nay, hai người có thể ngọt ngào ăn cùng nhau...

Mấy ngày liền không ăn cơm cùng Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm liền chờ mong có thể cùng Tiếu Bảo Bối ăn cơm thật vui vẻ, lại càng bắt đầu lên kế hoạch nên tới chỗ nào ăn. Đương nhiên chỉ cần Tiếu Bảo Bối có thể ngoan ngoãn quay lại bên cạnh anh thì ăn cái gì đối với Kiều Trác Phàm đều được. Quan trọng là, Tiếu Bảo Bối vui là được...

Nhưng ngay lúc này, A Vĩ đằng sau lại nói cho Kiều Trác Phàm một sự thật vô cùng tàn nhẫn.

"Kiều thiếu, tôi cảm thấy có một việc thật sự nên nói với ngài một tiếng..." Sau một lúc trầm ngâm, A Vĩ bỗng nhiên mở miệng.

Lời này khiến cho ánh mắt Kiều Trác Phàm khẽ biến.

Bởi vì anh nghe được một tia ngưng trọng từ trong lời nói của A Vĩ.

Là chuyện gì mới có thể khiến cho A Vĩ người đã cùng anh vào Nam ra Bắc, không còn quan tâm thiệt hơn bỗng nhiên biến thành dáng vẻ này?

"Việc gì?"

Anh vốn chuẩn bị ra cửa, rốt cuộc sau lời nói của A Vĩ vần dừng lại.

"Khi tôi qua đó, cha Tiếu và phu nhân đang lời qua tiếng lại với nhau!" A Vĩ khai báo theo đúng sự thật.

Thế nhưng vừa nghe như vậy, mi tâm Kiều Trác Phàm lại lần nữa co lại một nắm: "Vì chuyện gì?"

Cưng chiều của cha Tiếu với Tiếu Bảo Bối còn xa xa lớn hơn so với những gì anh có thể dự đoán. Hơn nữa, liên quan đến từ khi còn bé đã không có tình thương của mẹ, cảm tình giữa Tiếu Bảo Bối và cha Tiếu rất tốt. Về cơ bản thì cha Tiếu chính là kiểu chưa bao giờ nói được ra một câu nặng lời với Tiếu Bảo Bối.

Nguyên nhân có thể khiến cho hai cha con cãi nhau như vậy, chỉ sợ không đơn giản.

"Dường như phu nhân gạt cha Tiếu đi ký hợp đồng kia với Diêm Soái..." Sau khi A Vĩ nói lời này liền lập tức nhìn Kiều Trác phàm.

Bởi vì anh biết đề tài này đối với Kiều Trác Phàm nghiêm trọng đến mức độ nào.

Qủa nhiên không ngoài sự đoán của anh, Kiều Trác Phàm vốn đang đứng ngoài cửa, cầm chìa khóa xe chuẩn bị đi tìm Tiếu Bảo Bối liền lập tức nhìn về phía A Vĩ.

Lúc này đen tối trong mắt anh đến cả A Vĩ cũng cảm thấy sợ hãi.

Kiều Trác Phàm như vậy giống như đến từ địa ngục, hận không thể cướp đi sinh mệnh của kẻ khác.

Giờ phút này A Vĩ cũng bị dọa đến thiếu chút nữa khóc ra rồi...

Hu hu...

Anh hoàn toàn vô tội mà!

Anh đâu có biết được rằng Tiếu Bảo Bối sẽ chạy đi đồng ý với Diêm Soái các kiểu chứ?

"Chết tiệt..." Sau một hồi trầm mặc, Kiều Trác Phàm lại lần nữa bước chân đi ra ngoài cửa.

Nhưng anh lúc này đã không còn tâm trạng tốt như khi nãy nữa.

Ai cũng có thể dùng mắt thường nhìn thấy được không khí thấp đang bao phủ xung quanh người đàn ông này.

Chỉ vừa nhìn như vậy cũng khiến cho người khác cảm thấy có chút sởn gai ốc.

Dựa theo lửa giận hiện tại của Kiều Trác Phàm, anh hẳn suy nghĩ muốn bóp chết Tiếu Bảo Bối cũng có! Hơn nữa, A Vĩ cũng rõ ràng Kiều Trác Phàm người này không có chuyện gì không làm được.

Nếu anh muốn một người chết thì đó chính là hơn trăm loại thủ đoạn, hơn nữa còn là kiểu không hề chịu truy cứu.

Mà vấn đề lúc này là, nếu giết chết người khác thì dễ nói, nhưng nếu giết chết Tiếu Bảo Bối thì đến lúc đó đau lòng hối hận không phải là Kiều Trác Phàm anh sao.

A Vĩ cảm thấy thân là một cấp dưới đủ tư cách, hiện tại anh phải có trách nhiệm nhắc nhở Kiều Trác Phàm không cần làm ra chuyện giết người còn gây bất lợi cho mình như vậy.

Cho nên lúc Kiều Trác Phàm đi ra, A Vĩ cũng khẩn trương bước nhanh đuổi theo.

"Kiều thiếu..."

Kiều Trác Phàm đi phía trước, A Vĩ đuổi theo phía sau.

Tiếc rằng tốc độ của người đàn ông này thật sự vô cùng nhanh, khi A Vĩ đuổi kịp anh thì anh đã lập tức biến mất vào trong xe rồi.

"Kiều thiếu, đừng làm ra chuyện khiến anh hối hận!" A Vĩ gàn giọng gào thét đằng sau nhưng người đàn ông trong xe giống như một chút cũng không nghe thấy, trực tiếp kéo động cơ khởi động xe rồi rời đi như tên bắn....

"Ôi..."

A Vĩ nhìn đuôi xe xa xa đằng kia, sau một trận thở dài bất đắc dĩ cũng chỉ có thể chui vào xe của mình đuổi theo...

Đương nhiên khi anh lên xe, điện thoại của A Vĩ cũng không nhàn rỗi.

Trước A Vĩ điện cho Tiếu Bảo Bối, hi vọng cô gái này trong lúc mấu chốt không cần chống đối Kiều Trác Phàm.

Nhưng không biết có phải do hôm trước khi anh gọi cho Tiếu Bảo Bối bị Kiều Trác Phàm xen vào hay không, hiện tại đến số điện thoại của A Vĩ anh cũng bị Tiếu Bảo Bối kéo vào sổ đen rồi hay sao. Mặc kệ anh đã gọi bao nhiêu lần cũng không cách nào liên lạc được.

Rơi vào đường cùng, A Vĩ chỉ có thể gọi điện cho cha Tiếu.

"A lô, Tiếu tổng tôi là A Vĩ!"

"Hiện tại tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói cho ngài, đừng vội cúp máy!"

"Nếu hiện tại Tiếu Bảo Bối bên cạnh ngài thì hãy mau chóng tìm một chỗ giấu cô ấy đi!"

"Đúng, không sai! Cố gắng tìm chỗ mà Kiều Trác Phàm không tìm thấy được! Nếu không thì xảy ra chuyện gì tôi cũng không thể phụ trách được!"

Chỉ vừa nhìn dáng vẻ kia của Kiều Trác Phàm, anh hẳn cũng suy nghĩ muốn giết Tiếu Bảo Bối cũng có!

Cho nên lúc này lời nói của A Vĩ không hề nói suông chút nào.

Thế nhưng ngay lúc A Vĩ dặn dò xong cha Tiếu, chuẩn bị chuyên tâm lái xe tiếp thì liền phát hiện bản thân lại mất dấu xe của Kiều thiếu rồi!

"Ài..." Sau khi thở dài một trận, A Vĩ nhanh chóng cúp điện thoại sau đó liền tiếp tục tìm kiếm xe của Kiều Trác Phàm trên đường lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc