HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Táo đỏ phố núi

Mà Nhạc Dương nghe thấy Tiếu Bảo Bối nói như vậy thì mừng muốn điên luôn.

“Sao vậy? Chẳng lẽ quỷ keo kiệt như cậu muốn mua đồ cho mình?”

Lúc này Nhạc Dương có chút hưng phấn nhìn Tiếu Bảo Bối. d,0dylq.d

Phải biết là trước kia cô nhóc này cực kỳ keo kiệt. Có đôi khi cô ấy mời khách, Nhạc Dương chỉ ăn thêm mấy miếng bánh ngọt thôi cô nhóc thúi này đã bắt đầu la oai oái rồi. Thế nhưng mà hôm nay lại nói muốn đi chỗ tiêu tiền, hơn nữa còn muốn mua đồ cho Nhạc Dương cô, điều này không phải là chuyện quá tốt hay sao? dienndnle,qu.y don

“Nhạc Dương thúi, mình mới không phải là quỷ keo kiệt! Cậu đã nói như vậy, mình không mua đồ cho cậu nữa!”

“Đừng... Bây giờ mình liền dẫn cậu tới chỗ có thể tiêu tiền tốt nhất, đây cũng là chỗ mà gần đây mình mới biết được!” Đó là một trung tâm thương mại thuộc tập đoàn Lăng Thị, với nhiều loại hàng hóa và dịch vụ xa hoa nổi tiếng.

Hơn nữa chỗ này còn không phải là tất cả những người có tiền cũng có thể mua được. Mà Nhạc Dương gần đây đi cùng với Diệp Tử Hi, cho nên đối với chỗ này cũng biết một chút.

Lần trước sinh nhật Nhạc Dương, Diệp Tử Hi mua cho cô một cái túi xách ở trong này, khiến cho Nhạc Dương vui vẻ rất lâu.

Vài phút sau, xe của Nhạc Dương dừng ở trước cửa của trung tâm thương mại của Lăng Thị.

“Xuống xe đi!” Nhạc Dương thúc giục.

“Ừm...” Tiếu Bảo Bối nhìn sàn nhà lát bằng đá cẩm thạch của trung tâm thương mại, nó sáng bóng tới mức có thể nhìn thấy được cái quần lót màu hồng phấn ở bên trong váy của cô, vẻ mặt có chút không nắm chắc nuốt một ngụm nước bọt.

Nói thật ra cô cũng không biết bên trong thẻ của Kiều Trác Phàm có bao nhiêu tiền. Nếu như ngay cả một món đồ cũng không mua nổi, đến lúc đó chẳng phải là khiến cho Nhạc Dương cười chết hay sao? 

Nhưng mà dù sao thì cũng đã tới đây rồi, Tiếu Bảo Bối cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng.

“Tiếu Bảo Bối, cậu nhìn cái túi xách hồ ly ở bên kia kìa, không phải là loại cậu thích nhất hay sao?” Vừa vào cửa, chính là một cửa hàng bán túi xách độc quyền. Mặc dù tất cả đều là tiếng Anh, Tiếu Bảo Bối nhìn không biết là nhãn hiệu gì. Nhưng mà có thể trưng bày ở trong trung tâm thương mại của Lăng Thị, khẳng định là giá trị xa xỉ. dienndnle,qu.y don

“Đẹp quá!” Tiếu Bảo Bối nhìn cái túi xách có in hình con hồ ly, nuốt một ngụm nước bọt.

“Chị thật là tinh mắt. Túi xách này chính là sản phẩm chủ lực trong năm nay của chúng tôi. Với chất liệu bằng da, trên đó có đính thạch anh tự nhiên Úc.” Cô nhân viên bán hàng kiên nhẫn giải thích.

“Thích chứ?” Nhạc Dương nhìn thoáng qua vẻ mặt rối rắm của Tiếu Bảo Bối, nhân tiện nói: “Thôi đi, nếu như không nỡ thì đừng có mua. Chúng ta quay lại chỗ vừa rồi là được!”

Bị Nhạc Dương nói khích một câu như vậy, Tiếu Bảo Bối vốn đang có chút do dự đột nhiên mở miệng: “Mua, tại sao lại không mua! Gói lại giúp tôi...” 

Tiếu Bảo Bối dõng dạc móc ra tấm thẻ của Kiều Trác Phàm, tiện đà còn nói: “Nhạc Dương, cậu thích gì cứ việc chọn, đừng khách sáo với mình làm gì?”

“Không thể nào. Cậu là cái đồ quỷ keo kiệt quả thực muốn mua cho mình thứ này?” Giờ phút này Nhạc Dương vẫn còn không tin tưởng lời nói lúc trước của Tiếu Bảo Bối. Dien_dan l3_quy1don^.

“Cậu không muốn thì thôi vậy. Bản thân mình mua thêm mấy thứ là được!” Tiếu Bảo Bối không để ý tới Nhạc Dương, tiện đó bắt đầu tìm kiếm ở trong một đống lớn túi xách.

Mà Nhạc Dương nghe thấy nói như thế cuối cùng xác định được là Tiếu Bảo Bối không nói đùa với mình.

“Cậu cho mình là đứa ngốc sao, có thể chiếm được tiện nghi của quỷ keo kiệt như cậu sao lại không chiếm chứ?” Bỏ lại câu nói như vậy, Nhạc Dương trực tiếp đi lại lựa chọn mấy cái túi xách, toàn bộ bỏ vào trong giỏ mua sắm.

Lúc tính tiền, giỏ đồ của bọn họ chồng cao như núi. Mà lúc Tiếu Bảo Bối đưa thẻ của Kiều Trác Phàm ra, trên trán rỉ ra một tầng mồ hôi.

Một lần mua nhiều túi xách như vậy, Tiếu Bảo Bối lo lắng tấm thẻ này không đủ tiền để trả.

Nhưng mà rất nhanh, nhân viên bán hàng đã đem thẻ trả lại cho cô.

“Tiền đã trả xong hết rồi?” Tiếu Bảo Bối đã từng cho rằng, lẽ ra nhân viên bán hàng phải nói: “Xin lỗi, thẻ của ngài không đủ trả cho hóa đơn này.”

Nhưng mà ai ngờ được, nhân viên bán hàng này lại nói: “Đã trả xong hết rồi ạ!”

Nghe nói như thế, Tiếu Bảo Bối khiếp sợ thật.

Thẻ này đúng là đã trả xong hết rồi?

Nhưng mà nói như vậy, bên trong thẻ này vẫn còn tiền?

“Tiếu Bảo Bối, phải về sao?”

Nhạc Dương lấy chìa khóa xe từ trong túi xách ra, dự định trở về.

Nhưng mà Tiếu Bảo Bối lại nói: “Sao vậy được? Mình còn muốn mua quần áo, mua giày dép, mua nước hoa, mua đồ trang điểm!”

Tóm lại chỉ cần đắt tiền thì sẽ mua! Dien_dan l3_quy1don^.

“Không thể nào?” Nhạc Dương cảm thấy người mua sắm quá tính toán đến một thời gian nhất định nào đó tinh thần sẽ không được ổn định.

Mà bây giờ, tinh thần của Tiếu Bảo Bối chính là không được ổn định!

“Đi nhanh lên nào!” Lúc Nhạc Dương đang ngu người nhìn Tiếu Bảo Bối, thì Tiếu Bảo Bối đã kéo cô đi qua.

Đã trải qua lần mua túi xách, lần nàu Tiếu Bảo Bối mua những thứ kia, có thể nói là vô cùng thuận buồm xuôi gió.

Tổng cộng Tiếu Bảo Bối mua ba đôi giày, một đôi giày cao gót, một đôi giày đế xuồng, cuối cùng là một đôi giày thể thao. Quần áo thì là hai cái áo lông, một cái áo khoác ngoài bằng nỉ, còn mua cho Nhạc Dương là một cái váy liền thân, một cái áo gió dạng dài và một cái vòng cổ thạch anh.

Còn nữa, Tiếu Bảo Bối không mua đồ trang điểm cho bản thân, nhưng lại dẫn Nhạc Dương đến chỗ mua đồ trang điểm.

Nhưng mà Nhạc Dương lại không có ý tứ nói với cô rằng, cậu muốn mua đồ trang điểm gì? Quanh năm suốt tháng không thấy cậu bôi son mà.

Nhưng mà Tiếu Bảo Bối nói muốn mua một bộ cho Nhạc Dương, vì vậy những lời mà Nhạc Dương sắp nói lập tức bị nuốt trở lại.

Bởi vì như vậy nên Tiếu Bảo Bối lại mua hai bộ mỹ phẩm dưỡng da, sau đó cùng với Nhạc Dương mua mỗi người một bộ trang điểm.

Đi dạo trong trung tâm thương mại ba tiếng đồng hồ, trong tay mỗi người bọn họ đều xách theo một đống đồ lớn. Di3n~đ@n.l3,quý.d0n

Chỉ với máy tính bảng, vừa rồi Tiếu Bảo Bối liền mua ba cái loại tối tân nhất. Cô mua cho chính mình một cái, Nhạc Dương một cái, sau đó quỷ keo kiệt còn nói cái thứ ba muốn tặng cho Diệp Tử Hi!

Nhưng mà hình như Tiếu Bảo Bối mua sắm đến nghiện, cầm theo túi lớn túi nhỏ nhìn thấy quầy trang sức ở xa xa còn muốn đi qua. Lần này cuối cùng Nhạc Dương không chịu được nữa: “Mình nói nè Tiếu Bảo Bối, có thể không đi dạo nữa được không?”

Trước kia, Nhạc Dương hy vọng nhất chính là mua sắm, mua sắm, mua sắm!

Nhưng mà lần này Tiếu Bảo Bối mang theo cô đi dạo trung tâm thương mại hơn ba tiếng đồng hồ, mua cũng biết là đã bao nhiêu rồi, Nhạc Dương đã chút hoa mắt chóng mặt rồi. Cô cảm thấy, sau này cô sẽ không còn mơ ước đi mua sắm nữa!

Thật không ngờ Tiếu Bảo Bối lại trả lời lại là: “Không thể!”

Lúc này Tiếu Bảo Bối vô cùng buồn bực.

Vì sao mà cô và Nhạc Dương đã mua một đống đồ lớn rồi, mà tấm thẻ này vẫn còn tiếp tục trả được?

Nhưng mà mục tiêu ra cửa ngày hôm nay của cô là làm cho Kiều Trác Phàm phá sản!

Nếu như lúc này cô mang theo tấm thẻ này chán chường trở về, vậy thì rất mất mặt đúng không?

“Vậy thì bản thân ngài tiếp tục đi dạo đi, mình vừa đói lại vừa choáng, sắp sùi bọt mép luôn rồi!” Nhạc Dương khoát khoát tay, định một mình đi lại ngồi xuống chỗ hàng ghế dài.

Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Nhạc Dương, Tiếu Bảo Bối cũng cảm thấy có chút xấu hổ: Di3n~đ@n.l3,quý.d0n “Vậy chúng ta đi dạo một cửa hàng nữa rồi trở về được không?”

“Được rồi...” Nhạc Dương bất đắc dĩ buông tay! Đột nhiên bạn thân biến thành người cuồng mua sắm, cô cũng không biết phải chống đỡ như thế nào.

Nhưng mà dù sao thì Nhạc Dương cũng không thể nào ngờ được, lần này Tiếu Bảo Bối trực tiếp đưa cô tới một cửa hàng châu báu, bên trong là đồ trang sức vàng, bạc, mã não, phỉ thúy, thứ gì cũng có!

Mà Tiếu Bảo Bối vừa vào cửa, chỉ nói một câu như vậy: “Đem tất cả mọi thứ gói lại cho tôi!”

Hết chương 87.

Bình luận

Truyện đang đọc