HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Táo đỏ phố núi

Vì đỡ phải làm cô bị thương, anh không dám ở chung một cái giường với cô. Không dám tận mắt nhìn thấy bộ dạng chỉ đắp một cái chăn bông của cô.

Thậm chí anh còn lặng lẽ núp ở trong phòng tắm ngâm nước lạnh.

Nhưng mà anh đâu có biết rằng, bản thân mình đắn đo suy nghĩ, nhưng mà lại khiến cho Tiếu Bảo Bối coi anh trở thành người bất lực?

“Kiều Trác Phàm, anh không nên nhìn em như vậy chứ? Thật sự rất đáng sợ!” Nhìn thấy Kiều Trác Phàm vẫn nhìn chằm chằm vào cô, một dạng giống như muốn ăn cô vậy, Tiếu Bảo Bối rụt cổ một cái.

Nhân đây, người phụ nữ này lại cảm thấy có phải là anh bị cô vạch trần, có nên có chút xấu hổ, lo lắng cô sẽ đem chuyện này nói ra ngoài?

Đối với thái độ này của Kiều Trác Phàm, đột nhiên Tiếu Bảo Bối cúi đầu xuống nói với người đàn ông này: “Kiều Trác Phàm, anh cứ yên tâm. Em sẽ thay anh giữ kín bí mật này, em tuyệt đối sẽ không...”

Cho dù tính tình Kiều Trác Phàm có nhẫn nại hơn nữa cũng không thể chịu đựng được cái miệng nhỏ vẫn luôn lải nhải như vậy của người phụ nữ này.

Cuối cùng, anh dứt khoát cúi đầu xuống, chiếm lấy cái miệng nhỏ của cô, khiến cho cô không thể nói ra những lời khiến cho người ta chán ghét kia nữa. Nếu cô nhóc này liên tục nghi ngờ năng lực của anh, vậy thì anh chỉ có thể lấy hành động của mình để chứng minh mà thôi.

“Ưm ưm ưm...” Tiếu Bảo Bối rầm rì muốn thể hiện sự kháng nghị của mình. di@en*dyan(lee^qu.donnn).

Nhưng mà cuối cùng, Kiều Trác Phàm lại kéo cái chăn đang bọc cả người của cô ra, rồi tự mình chui vào. Mấy giây sau, trong chăn lại vang lên mấy tiếng động mà khiến cho người ta phải xấu hổ...

- - Đường phân cách - -

“Nhạc Dương, em có ở nhà không?”

"Nhạc Dương?"

Diệp Tử Hi đứng ở trước cửa nhà của Nhạc Dương, gõ cửa rất lâu cũng không thấy cô đi ra mở cửa.

Lạ thật!

Quen biết Nhạc Dương nhiều năm như vậy rồi, nhưng mà Diệp Tử Hi còn chưa hề biết rằng ngoại trừ ở cùng một chỗ với anh ta ra thì Nhạc Dương còn có thể đi chỗ nào.

Nhưng bây giờ, Diệp Tử Hi muốn tìm cô, lại không biết phải đi đâu để tìm cô.

Lúc này Diệp Tử Hi mới ý thức được sự hiểu biết của mình về người phụ nữ này rất ít ỏi.

“Rốt cục thì Nhạc Dương đã đi chỗ nào đây? Chẳng lẽ là đi tới chỗ Tiếu Bảo Bối sao?” Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn. Sau đó, Diệp Tử Hi lại gọi điện thoại tới cho Tiếu Bảo Bối.

Nhưng mà lúc này, Tiếu Bảo Bối lại mới bị Kiều Trác Phàm vừa dụ dỗ vừa ép buộc một phen, căn bản không hề nghe thấy. Bởi vì giờ phút này cô còn đang vội vàng cầu xin tha thứ còn không được.

“Lạch cạch...” Không biết là đã gọi điện thoại cho Tiếu Bảo Bối lần thứ mấy, cuối cùng lúc Diệp Tử Hi đang định buông tay thì lại phát hiện cánh cửa kia được Nhạc Dương mở ra từ bên trong.

Anh ta lập tức để điện thoại di động của mình xuống, đi về phía cửa chính.

“Nhạc Dương, thì ra em đang ở nhà sao?” Nhìn thấy cô nhóc béo ú liên tục chiếm hữu đầu óc của mình cả tối ngày hôm nay xuất hiện ở trước mặt mình, Diệp Tử Hi tiến lên, muốn ôm lấy cơ thể mềm mại béo ú kia vào trong lòng mình.

Nhưng mà ngay lúc anh ta đưa tay ra, thì đột nhiên Nhạc Dương lại xoay người đi vào phòng.

Tất nhiên, cánh tay giơ ra muốn ôm của Diệp Tử Hi cũng rơi vào khoảng không.

Nhạc Dương như vậy khiến cho Diệp Tử Hi đột nhiên nhíu mày một cái. Phải biết rằng, trước kia chỉ cần anh ta giơ tay ra, thì Nhạc Dương sẽ tự động ‘lăn’ vào trong lòng của anh ta.

Sở dĩ nói là ‘lăn’ còn không phải bởi vì người của Nhạc Dương quả thật quá béo. Nhạc Dương như vậy, cho dù đi ở trên đường, nhìn cũng giống như một quả cầu đang lăn.

Còn nữa, trước kia khi bọn họ còn chưa xác định mối quan hệ, Nhạc Dương chỉ cần vừa thấy được Diệp Tử Hi anh, thì cho dù là anh ta hoan nghênh cũng được, không hoan nghênh cũng được, Nhạc Dương cũng sẽ nhào tới một phen. Có nhiều lần, Nhạc Dương béo ú này đã thiếu chút nữa thì nhào vào anh ta ở trước mặt mấy người bạn của anh ta.

Cũng chính bởi vì chuyện này, đã lặp đi lặp lại nhiều tới mức đếm không xuể, cho nên thái độ lạnh nhạt khác thường ngày hôm nay của Nhạc Dương mới có thể khiến cho Diệp Tử Hi mất mát như vậy.

Nhưng mà Diệp Tử Hi cũng không nói gì thêm, ngược lại đi theo sau Nhạc Dương, tự nhiên đi vào nhà, hơn nữa còn đóng cửa lại. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

Trước kia những chuyện vặt như vậy đều là Nhạc Dương làm giúp anh ta.

“Tìm em có chuyện gì?” Lúc Diệp Tử Hi vào nhà, Nhạc Dương đã ngồi xuống ghế sofa.

Trên khay trà bằng thủy tinh, còn để một chai rượu đỏ, và một chiếc ly thủy tinh. Nắp chai rượu đỏ đã được mở ra, trên đó còn lưu lại một vệt đỏ sậm. Hiển nhiên là vừa rồi cô đã uống rồi.

Nói như vậy, anh gõ cửa một lúc lâu ở bên ngoài, bên trong thì Nhạc Dương đang ngồi ở đây uống rượu một mình?

“Nhạc  Dương, em làm sao vậy? Tâm trạng không vui hả?” Diệp Tử Hi không giống như những người đàn ông khác, chỉ nghĩ tới chuyện la hét đối với cô. Anh ta chỉ ngồi xuống bên cạnh Nhạc Dương, rồi rót rượu vào cái ly mới vừa rồi cô đã uống, sau đó cầm lên uống.

Nhưng mà rượu đỏ này, rõ ràng là không đúng với khẩu vị của Diệp Tử Hi.

Vừa uống vào một ngụm, chân mày của người đàn ông này giống như là một con sâu róm cuộn lại thành một đường.

Chuyện này, hình như Nhạc Dương đã sớm dự đoán được.

Một công tử ca giống như là Diệp Tử Hi, dùng một chai rượu đỏ trên cơ bản đều có giá hơn vạn.

Nhưng mà chai rượu này của cô thì sao? Lúc vội vàng đã chạy ra siêu thị mua với giá chín mươi chín đồng. Ngay cả số lẻ của loại rượu mà anh uống quen cũng không bằng nữa.

Như vậy thì sao có thể thỏa mãn được mùi vị của một công tử ca hay bắt vẻ như anh ta chứ?

Nhìn anh ta làm bộ chuẩn bị cầm lấy bình rượu đỏ, Nhạc Dương rất nhanh tay đưa tay ra ngăn lại.

“Sao vậy? Tâm tình trong người không vui, ngay cả rượu đỏ cũng không cho anh uống một ngụm sao?” die,n; da. nlze.qu; ydo /nn. Trong giọng nói của Diệp Tử Hi còn mang theo một chút mất mát.

“Thôi đi, lại rượu đỏ giá rẻ giống như của em, căn bản không phải là khẩu vị của Diệp đại thiếu, không cần lãng phí thì vẫn tốt hơn!” Nói xong, cô liền trực tiếp rót rượu ra bắt đầu uống.

Nhìn Nhạc Dương uống rượu nhiều như vậy, bộ dạng lại khẽ cau mày lại, Diệp Tử Hi cảm thấy hình như lời nói của cô còn có một ý nghĩa gì đó sâu hơn.

Lời này của cô hình như là nói anh với rượu đỏ, nhưng mà lại giống như là nói anh với người nào đó...

“Nhạc Dương, đừng uống rượu! Sẽ bị sặc...’ Diệp Tử Hi trầm mặt, muốn đi khuyên cô.

Không ngờ, anh ta còn chưa nói hết lời, quả thật là Nhạc Dương đã bị sặc.

“Khụ khụ khụ...”

Một tay cô ôm lấy cổ của mình, bộ dạng giống như là rất đau khổ.

“Thật sự rất khó chịu...” Không biết có phải là rượu thực sự khiến cô bị sặc tới mức khổ sở muốn chết hay không, Nhạc Dương vừa xoa xoa, hốc mắt của cô cũng đỏ lên.

Lần này, Diệp Tử Hi vội vàng tiến lên, khẽ vỗ nhẹ lên lưng cô.

“Xem em kìa, vừa rồi anh đã nói với em cái gì. Em đều coi lời của anh là gió thoảng bên tai, lần này thì hay chưa...” Mặc dù giọng nói của anh ta thật sự không tốt, nhưng mà lực đạo vỗ nhẹ lên trên lưng của cô thì nắm giữ vô cùng tốt.

Vừa khiến cho Nhạc Dương cảm thấy không còn đau nữa, lại khiến cho người phụ nữ này cảm thấy vừa được cưng chiều.

Thật ra, người giống như Diệp Tử Hi, một người đàn ông lăn lộn hết lần này tới lần khác trong đám phụ nữ, dụ dỗ một người phụ nữ đối với anh ta mà nói chính là hạ bút thành văn.die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.

Mà Nhạc Dương, thực ra thì cũng hiểu điều này.

Nhưng mà khi cảm nhận được người đàn ông này đang vỗ nhè nhẹ lên lưng, thì vẫn trừng to đôi mắt lên.

Trong đôi mắt kia, tràn ngập sự kinh ngạc và cả... sự khiếp sợ!

Bởi vì từ trước tới nay, Diệp Tử Hi đối xử với cô dịu dàng nhất, cũng chỉ là một lần quan tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc