HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Táo đỏ phố núi

Sau này, cho dù bọn họ tách ra, Nhạc Dương vẫn còn nhớ buổi tối này, Diệp Tử Hi cũng giống như những người bạn trai khác, ngồi ở bên cạnh cô khẽ vỗ vỗ lưng cho cô.

“Tại sao lại nhìn anh như vậy? Vẫn còn khó chịu sao?”

Diệp Tử Hi cúi đầu phát hiện ra cái con bé béo ú Nhạc Dương này đang ngây người ta nhìn anh ta. Hốc mắt của cô, cũng bởi vì mới vừa rồi bị sặc nên đã đỏ lên.

Đương nhiên, Nhạc Dương không phải vì bị sặc mà hốc mắt mới đỏ lên, điều này cho dù đúng là như vậy hay là không đi nữa thì Diệp Tử Hi đều cho là như vậy.

“Không có... Em chỉ cảm thấy, thì ra anh cũng biết cách săn sóc như vậy...” Lúc Nhạc Dương nói lên những lời này, khóe miệng chợt lóe lên sự châm chọc.

Thực ra câu này không nên nói như vậy.

Cô vẫn luôn biết rõ, Diệp Tử Hi đối xử với phụ nữ vẫn luôn cực kỳ dịu dàng và săn sóc như vậy, nếu không thì sẽ không có chuyện anh ta vừa về nước thì lại có nhiều phụ nữ theo đuổi tới mức như vậy. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.

Nhưng mà điều này chỉ giới hạn ở trên người của những người phụ nữ xinh đẹp. Mà đãi ngộ như vậy, cho dù đi theo bên cạnh Diệp Tử Hi nhiều năm, Nhạc Dương vẫn chưa từng được hưởng thụ bao giờ. Bởi vì cô là một cô gái béo ú... 

Như ngày hôm nay, lúc Diệp Tử Hi ở nhà hàng nhỏ kia, liền gắp thức ăn cho người phụ nữ tên là Đổng Tình kia. Mà chút việc nhỏ này, đều là đãi ngộ mà Nhạc Dương chưa từng được hưởng thụ.

Trong đầu lại thoáng hiện lên hình ảnh kia, Nhạc Dương chỉ cảm thấy trái tim mình giống như có một bàn tay vô hình xiết chặt lại.

“Em nói cái gì đó? Không phải anh vẫn luôn biết săn sóc như vậy sao? Được rồi, đừng uống nữa. Hôm nay vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Lúc nói lời này, Diệp Tử Hi tự nhiên cởi áo khoác tây trang trên người mình ra.

Tới lúc này, Nhạc Dương ngây ngẩn cả người.

“Diệp Tử Hi, không phải anh nói là hôm nay anh về muộn không tới sao?” Lúc nhìn thấy Diệp Tử Hi cởi áo khoác tây trang ra, Nhạc Dương mới nghĩ tới điều gì.

Cô vẫn còn nhớ, lúc vừa rồi anh gọi điện thoại tới, chính là đã nói như vậy.

Mà Nhạc Dương có thể nghĩ ra được, khẳng định là lúc ấy anh đang ở cùng một chỗ với Đổng Tình.

Nhưng mà bây giờ anh lại trở về bên cạnh mình.

Cùng lên giường với Diệp Tử Hi, Nhạc Dương biết rõ người đàn ông này mỗi lần không đến hơn một giờ thì khẳng định sẽ không dừng lại được.

Mà từ khi Diệp Tử Hi gọi điện thoại tới giờ mới trong vòng nửa tiếng...

Điều này có phải đã giải thích rõ, anh và người phụ nữ tên Đổng Tình kia chưa phát sinh chuyện gì cả? Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.

Lúc suy nghĩ này xuất hiện ở trong đầu của Nhạc Dương, thì khóe miệng của cô khẽ nhếch lên...

“Nhìn anh như vậy làm gì? Được rồi, đừng uống rượu nữa. Nếu như tâm tình không vui, vậy thì anh và em làm chút chuyện vui vẻ đi?” Dưới anh đèn, Diệp Tử Hi lộ ra nụ cười xấu xa đối với cô.

Nhạc Dương đã trải qua vô số đêm triền miên với anh ta, đương nhiên hiểu rõ khóe miệng nở nụ cười xấu xa kia của anh ta là có ý vị như thế nào.

Trước đó mấy giây, Nhạc Dương còn vì chuyện nào đó mà rối rắm, thì bây giờ lại điên khùng nhào về phía Diệp Tử Hi.

“Nhạc Dương, em muốn đè chết anh à!” Die^n dan & le^ê quy/y do^nn     .

“Đè chết thì đè chết luôn đi. Không phải người ta vẫn hay nói ‘Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu’ hay sao?”

“Nói thì đúng là nói như thế, nhưng mà em đè nặng lên anh như vây, đè anh sắp chết luôn rồi...” Diệp Tử Hi cảm thấy, Nhạc Dương nếu như được xem là hoa mẫu đơn, thì nhất định sẽ là bụi mẫu đơn khổng lồ.

Đè ở trên người anh ta, khiến cho anh ta sắp không thở nổi.

Cảm giác kia, quả thật chính là cách cái chết không xa nữa.

“Câm miệng!” Vào lúc Diệp Tử Hi phát biểu ý kiến, Nhạc Dương đã không thể chờ đợi nữa mà kéo áo sơ mi của người đàn ông này ra, lộ ra thần sắc bỉ ổi...

“Đêm nay bà đây muốn anh phải ngã dưới váy thạch lựu...” Người phụ nữ nào đó cúi người nói lời thề son sắt...

Nói thật ra, nhiều năm qua Diệp Tử Hi cũng không hề vì ai mà thủ thân như ngọc.

Riêng những người phụ nữ trong sáng mà anh ta đã hái đã nhiều vô số rồi.

Nhưng mà người giống như Nhạc Dương, vừa chủ động, lại vừa có thể làm ra bộ dạng của kẻ lưu manh, thì đúng là lần đầu tiên anh ta gặp được.

Tối nay trước khi đến chỗ này của Nhạc Dương, Diệp Tử Hi vẫn liên tục nhớ lại, đến cùng thì Nhạc Dương có ma lực gì, mà khiến cho dạo gần đây anh ta gần một người phụ nữ xinh đẹp lại không nổi được chút hứng thú nào.

Nhưng mà bây giờ, khi đối diện với thân thể của Nhạc Dương, thì đột nhiên Diệp Tử Hi hiểu ra được rốt cuộc mình thích cô ở điều gì.

Khóe môi khẽ cong lên, Diệp Tử Hi cũng bắt đầu tận tình hưởng thụ thời gian tốt đẹp của tối nay...

- - Đường phân cách - - Die^n dan & le^ê quy/y do^nn     . - -

Lại vào sáng sớm một ngày, Tiếu Bảo Bối ngồi ở trên chiếc xe Hummer màu vàng, bị Kiều Trác Phàm đưa tới đối diện bên đường của tập đoàn Đế Phàm.

Nếu đổi lại là trước kia, Tiếu Bảo Bối sẽ vui vẻ, sung sướng xuống xe, sau đó đi thẳng vào bên trong tập đoàn Đế Phàm.

Không có cách nào, cô nhóc kia liên tục nói không muốn mọi người trong tập đoàn Đế Phàm biết mối quan hệ của hai người.

Cho nên, ngay cả loại chuyện đưa cô tới công ty như thế này, cũng phải quấn lấy Kiều Trác Phàm cầu xin thật lâu, đưa cô tới đường cái đối diện tập đoàn Đế Phàm, sau đó để cô tự qua đường đi vào bên trong.

Đối với lời đề nghị này của cô, đương nhiên là Kiều Trác Phàm không đồng ý. dfien ddn lie qiu doon. Nhưng mà vì cô là Tiếu Bảo Bối, cho nên cho dù trong đầu có không đồng ý nhiều như thế nào đi nữa, cuối cùng thì Kiều Trác Phàm vẫn phải đáp ứng. Đơn giản là vì cô là Tiếu Bảo Bối.

Nhưng mà ngày hôm nay, khiến cho Kiều đại gia đưa cô tới bên đối diện đường rồi, nhưng mà cô nhóc này vẫn ngồi yên ở bên cạnh ghế lái, không hề nhúc nhích.

Phản ứng này khiến cho Kiều Trác Phàm có chút ngoài ý muốn.

“Làm sao vậy?”

Sau khi dừng xe xong, Kiều Trác Phàm cởi dây an toàn nhìn về phía người phụ nữ ở bên cạnh.

“...” Tiếu Bảo Bối có chút hậm hực lườm anh một cái, rồi lại nhớ tới chuyện gì đó mất mặt lại cúi gằm đầu xuống.

Hai tay đặt ở trên chiếc túi xách hồ ly của mình, rồi lại vặn vặn cái quai xách. Tất cả những điều này vẫn không đủ để hình dung được tâm trạng rối bời lúc này của Tiếu Bảo Bối.

“Đừng vặn nữa. Nếu em còn vặn tiếp, sẽ đứt ra luôn đó!” Kiều Trác Phàm nhìn đôi bàn tay nhỏ bé đang vặn vẹo của cô, trực tiếp tiến lên cầm lấy cái túi nhỏ ở trong đó ra.

“Làm sao vậy? Nếu như không muốn đi làm, chúng ta trở về cũng được!” Lúc nói những lời này, Kiều Trác Phàm lại trở về vị trí của mình, định đưa tay ra khởi động xe.

Nhưng lúc này, đôi bàn tay trắng trẻo kia lai chủ động nắm lấy cánh tay của anh.

“Kiều Trác Phàm, em muốn đi làm...” dfien ddn lie qiu doon. Lúc cô nói những lời này, vẻ mặt đầy uất ức.

Đúng là Kiều đại thiếu không hiểu nổi, đến cùng thì nha đầu ngốc nghếch này muốn làm sao vậy?

Nói đi làm, nhưng mà tới cửa của tập đoàn Đế Phàm, cô lại không chịu xuống xe.

“Nếu như muốn đi làm thì xuống xe. Nếu không muốn đi làm, chúng ta liền về nhà...” Thực ra, anh lại muốn cùng nằm trên giường, hai vành tóc mai chạm vào nhau hơn.

Dù sao thì ngày hôm qua mới là lần đầu tiên bọn họ thực sự sống một cuộc sống vợ chồng. Thời gian này, Kiều Trác Phàm cảm thấy bọn họ nên ở trên giường, nói chuyện thật tốt về kế hoạch tương lai gì gì đó. Đương nhiên, nếu có thể cùng với Tiếu Bảo Bối làm nóng hơn thì không có gì tốt hơn. dfien ddn lie qiu doon.

Vốn anh dự định ngày hôm nay sẽ là như vậy. Thậm chí anh còn gọi điện thoại về công ty, kêu A Vĩ giúp anh sắp xếp một số chuyện.

Ai ngờ, Tiếu Bảo Bối vừa mới rời giường liền nói cô muốn tới Đế Phàm.

Đến cuối cùng, Kiều Trác Phàm chỉ có thể thuận theo cô, đưa cô đi tới chỗ này.

Bình luận

Truyện đang đọc