HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Táo đỏ phố núi

Thực ra thì bây giờ anh ta muốn thứ gì mà không có?

Cho dù Duật Tiểu Gia anh muốn leo lên vũ trụ, thì cha nuôi của anh cũng sẽ đích thân nghiêm cứu ra loại máy móc có thể đưa anh đi lên đó.

Lúc này Duật Tiểu Gia anh không thiếu thứ gì cả. Người khác tặng thứ gì đó, cũng chưa hẳn có thể khiến cho anh vui vẻ được.

Thực ra điều mà anh muốn, chính là trong ngày sinh nhật này của anh, bọn họ có thể ở cùng với anh.

Nhưng mà sinh nhật năm nay, khiến cho anh có chút thất vọng.

Vị đại gia mà anh kính trọng nhất, ngày hôm nay tạm thời nhận lệnh, muốn đi nước Q phỏng vấn. Bởi vì như vậy nên hôm nay ông không thể tham dự sinh nhật cùng với anh. Còn người anh em tốt nhất là Kiều Trác Phàm, năm nay lại trọng sắc khinh bạn, có cô vợ nhỏ thì không thèm để ý tới người anh em này nữa. Cuối cùng ngay cả đứa em ruột là Đàm Khuynh, cũng không biết là có chuyện gì, tiệc sinh nhật của anh mà cũng không nhìn thấy thằng bé đâu...

Một bữa tiệc sinh nhật như vậy, thử nói xem anh có thể nào vui được không?

“Không nói. Em có hỏi anh ấy, anh ấy chỉ nói là có chút việc, có thể sẽ làm xong nhanh thôi!”

Nói xong, Lăng Công Chủ lại chủ động vùi đầu mình vào trong ngực của Duật Tiểu Gia.

Nói thật, gần đây mỗi lần nhìn thấy Tiếu Bảo Bối vùi đầu vào trong lòng của Kiều Trác Phàm như vậy, trong lòng Lăng Công Chủ liền cảm thấy hâm mộ và đố kỵ. Khi đó cô còn chua xót nghĩ, cứ ôm như vậy thì có ý nghĩa gì?

Nhưng mà đợi tới khi cô tự mình trải nghiệm thực tế, thì cô lại không cảm thấy như vậy.

Thì ra khi tựa đầu vào trong lòng của Duật Tiểu Gia, cô có thể nghe được tiếng nhịp tim của anh, khiến cho cô có một cảm giác vô cùng yên tâm. Không trách được, Kiều Trác Phàm và Tiếu Bảo Bối lại thích tư thế này như vậy.

Sau này, cô cũng muốn dựa vào anh Duật như vậy!

Nhưng mà khi cô đang vui mừng dựa vào như vậy, thì Duật Tiểu Gia lại nắm lấy cổ tay của cô nói: “Đừng như vậy, đợi chút nữa có người nhìn thấy thì không hay!”

Hình như anh đang muốn nói điều gì nữa.

Nhưng mà bây giờ Lăng Công Chủ đều không muốn nghe, vào lúc anh cầm lấy tay cô, thì cô vẫn sống chết chui vào trong lòng anh.

Bởi vì như vậy nên anh ta cũng chỉ có thể gia tăng sức lực đang nắm trên cổ tay của cô.

Mà vào đúng giây phút này, cô ôm lấy cánh tay bị đau của mình, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm anh ta.

“Làm sao vậy?” Duật Tiểu Gia nhìn thấy như vậy thì ngây người ra, cũng nhận ra là hình như anh đã làm đau cô.

Có thể nhìn ra được, bình thường cho dù anh đối xử với cô như thế nào đi nữa, cô cũng không dễ dàng hừ một tiếng.

Mà hôm nay lại... 

“Em thấy là mình vẫn nên về nhà thì tốt hơn! Món quà em tặng anh, em để ở trong phòng, một lát nữa anh tự mình đi xem đi! Em đi trước...”

Lúc này tay của cô bao trùm lên trên cái vòng tay mà mới vừa rồi Khuynh Tiểu Gia vừa tặng cho cô.

Món đồ chơi này thực sự có thể che giấu đi được vết bầm tím xấu xí kia, nhưng mà không thể nào che giấu được sự thật là cô bị thương.

Vừa rồi một đòn vô tình của Duật Tiểu Gia, đã vừa vặn rơi vào chỗ chiếc vòng không che tới.

Bởi vì như vậy nên đương nhiên là khiến cho cô bị đau.

Nhưng mà dù đau như thế nào đi nữa, cũng không bằng nỗi đau trong tim khi bị Duật Tiểu Gia từ chối một lần nữa...

Cô không muốn khiến cho Duật Tiểu Gia nhìn thấy vẻ mặt bi thương của cô, cô muốn lẩn trốn tự mình liếm láp vết thương.

Nhưng mà cô vẫn chưa đi được hai bước, thì bị anh ta hét lớn lên: “Đứng lại!”

Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn theo đuôi sau lưng Duật Tiểu Gia.

Cho nên đối với mệnh lệnh của anh ta, cô đều sẽ phục tùng theo thói quen.

Anh chỉ nói hai từ đơn giản như vậy đã khiến cho cô dừng bước chân lại.

“Có phải tay bị thương hay không?” Anh ta đã đi tới bên cạnh cô, lúc này đôi mắt sắc bén như chim ưng của anh ta nhìn chằm chằm vào cổ tay của cô. Mà cô thì im lặng không lên tiếng.

Cô không hy vọng anh vì đồng tình mà chú ý tới mình.

Cũng chính bởi vì như vậy, cho nên lúc này không khí giữa bọn họ có chút quái dị.

Những người khác trong buổi tiệc này vẫn tiếp tục vui đùa.

Giống như là chưa từng phát hiện ra không khí kỳ lạ giữa hai người bọn họ vậy.

“Đưa tay ra cho anh xem một chút!” Thấy cô liên tục không chịu mở miệng, Duật Tiểu Gia nói một câu như vậy.

Nhưng mà sau đó, cô vẫn cắn chặt môi, không chịu mở miệng, cũng không chịu chủ động đưa tay ra cho anh ta xem.

“Em...” Tính tình của Lăng Công Chủ, Duật Tiểu Gia cũng sớm đã được lĩnh giáo. Chuyện mà cô không chịu, người nhà họ Lăng từ trước tới giờ đều không ai dám miễn cưỡng cô, Bởi vì sau lưng của cô có phụ hoàng là Lăng Nhị Gia vô cùng cưng chiều cô làm chỗ dựa.

Bởi vì như vậy cho nên mới nuôi dưỡng thành cá tính kiêu ngạo ngang ngược của Lăng Công Chủ.

Nhưng mà Duật Tiểu Gia không phải là những người kia, thấy cô vẫn không chịu đưa tay ra, anh ta dứt khoát tiến lên phía trước, kéo cánh tay mà cô vẫn liên tục che giấu ra.

Nhưng mà trên đó chính là một chiếc vòng tay vô cùng chướng mắt. Vừa nhìn như vậy, ngược lại cũng không thấy thứ gì nữa.

Mà chiếc vòng này, Duật Tiểu Gia vừa nhìn lướt qua, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó...

Nhưng mà lúc này, Duật Tiểu Gia còn có chuyện quan trọng hơn.

Không đợi Lăng Công Chủ đem tay mình rút về, anh trực tiếp đem chiếc vòng này rút ra khỏi lòng bàn tay của Lăng Công Chủ.

Mà ngay sau đó vết tím bầm kia liền hiện ra, khiến cho Duật Tiểu Gia cảm thấy vô cùng chói mắt! Càng khiến cho đôi mắt như chim ưng kia hiện lên những tia máu đáng sợ...

“Đây là bị làm sao?”

Theo lý ra, mới vừa rồi anh khống chế sức lực rất tốt, chắc chắn không đả thương cô tới mức độ này mới đúng! Hiển nhiên là trước lúc cô đi tới đây đã bị thương rồi. Mà trên tay của cô đeo chiếc vòng này chính là để che giấu đi vết tích bị thương kia.

“Chuyện này không có liên quan gì tới anh, em phải về nhà!” Cô muốn lấy lại chiếc vòng từ trên tay của Đàm Duật, nhưng mà người đàn ông kia lại không chịu buông tay.

“Đêm nay nếu như em không nói rõ cho anh biết thì đừng mong về nhà!”  Duật Tiểu Gia cũng bị tức giận làm cho nóng nảy, nên mới nói là lời này.

Nhưng mà anh ta lại không hề biết rằng, câu nói vừa rồi của anh ta đã khiến cho Lăng Công Chủ hiểu lầm một phen.

Nói không rõ thì đừng mong về nhà?

Vậy thì cô có thể không nói ra luôn có được không?

Nếu như vậy thì cô sẽ ở bên cạnh anh Duật cả đời?

- - Đường phân cách - -

Trong lúc đại trạch nhà họ Đàm vẫn đang tổ chức yến tiệc, thì tại một biệt thự ở ngoại ô, có một người phụ nữ có mái tóc đen nhánh mềm mượt bị ném vào trong đó.

Người này chính là Phạm Manh Manh.

Nói thật, hôm nay sau khi cô ta bị A Vĩ ném ra ngoại ô, thì đứng ở giữa đại lộ, muốn chờ xem có người nào đi qua hay không.

Nào ngờ, cô ta đứng cả buổi trời, đừng nói là gặp được xe, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy đâu!

Cuối cùng, cô ta chỉ có thể bất đắc dĩ cởi đôi giày cao gót của mình ra, chậm rãi bước từng bước ở trên đường để trở về theo ấn tượng của mình.

Cuối cùng chỗ cô ta đi tới  chợt có ánh đèn, cũng chính là chiếc xe đầu tiên mà cô ta nhìn thấy trong ngày hôm nay.

Mà điều khiến cho người phụ nữ này vui mừng chính là, chiếc xe này lại là chiếc xe thể thao mà cô ta chưa từng thấy bao giờ. Loại này cũng không phải loại xe đã xuất hiện trên thị trường.

Tóm lại, tạo hình của chiếc xe này khiến cho cô ta cảm thấy có chút kỳ lạ. Bẹt, giống như là Batman. Mà lại có màu sắc giống như là đêm tối, vì thế càng khiến cho chiếc xe này tăng thêm cảm giác thần bí.

Mặc dù tạo hình của chiếc xe có hơi kỳ lạ, nhưng mà Phạm Manh Manh vẫn vẫy vẫy tay với nó. Đây là một chiếc xe mà khó khăn lắm cô ta mới nhìn thấy trong ngày hôm nay, nếu như bỏ qua nó, không biết là cô ta phải đợi tới khi nào mới nhìn thấy một chiếc xe khác. Hơn nữa, sắc trời bây giờ cũng đã tối rồi, ở đây lại liên tục không có tín hiệu, cô ta cứ ngây ngốc đi như vậy không biết khi nào mới trở về tới nội thành.

Cô ta cũng không muốn qua đêm ở chỗ này. Con đường này tối đen như mực, ai biết có gặp phải dã thú hay yêu quái gì đó không, cho nên cô ta quyết định mạo hiểm một phen.

Cũng may là chủ nhân của chiếc xe kia thấy cô ta ngoắc lại thì cũng dừng xe. Sau đó, trong nháy mắt lúc cửa xe hạ xuống, Phạm Manh Manh nhìn thấy được...

Hết chương 92

Bình luận

Truyện đang đọc