Editor: Táo đỏ phố núi
Đoán chừng, cô ta đã đem sự chấp nhận của Nhạc Dương trở thành bị hành hạ đau đớn không thể chịu được nữa rồi. Cho nên cô ta lấy điện thoại di động ra ngay tại chỗ, chuẩn bị gọi điện thoại cho mẹ của cô ta luôn.
“Đừng... Không cần làm phiền như vậy đâu!”
Nhạc Dương nhìn bộ dạng căng thẳng của cô ta, thì thực sự muốn đem sự thật nói ra hết. Nhưng mà nghĩ tới chuyện có thể khiến cho mối quan hệ của mình và Diệp Tử Hi lộ ra ngoài, cuối cùng cô chỉ có thể nuốt câu tiếp theo vào trong bụng. dfien ddn lie qiu doon
“Phiền cái gì chứ! Chị Nhạc, chị không cần khách sáo với em!” Mới vừa nói xong những lời này, thì điện thoại của trợ lý đã được tiếp thông.
Cô ta vui vẻ nói với mẹ của cô ta qua điện thoại: “Mẹ, lần trước mẹ nói với con loại thảo dược kia, làm phiền mẹ hãy chuẩn bị giúp con một chút. Chị ở đơn vị con bây giờ đang rất khó chịu...”
“...” Nhìn cô trợ lý vừa gọi điện thoại vừa đi ra xa, Nhạc Dương khóc không ra nước mắt.
Đoán chừng, suốt đời cô trong ấn tượng của cô trợ lý nhỏ này chính là một người bị bệnh trĩ hành hạ tới mức không ngủ được...
“Reng reng reng...” Sau khi cô trợ lý nhỏ kia rời khỏi, điện thoại di động của Nhạc Dương liên vang lên.
Vừa cầm điện thoại lên, cô liền nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên ba chữ ‘Tiếu Bảo Bối’.
“Con nhóc chết tiệt, bây giờ mới nhớ tới mình sao?” Vừa nghĩ tới ngày hôm đó gọi cho cô ấy nhiều cuộc điện thoại như vậy, mà Tiếu Bảo Bối không hề nghe máy, Nhạc Dương vừa bấm nghe điện thoại thì máu nóng xông lên tới đầu.
“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói mình? Tối qua mình kêu cậu đi ra ngoài, cậu đã đối xử với mình như thế nào?” Đầu bên kia điện thoại Tiếu Bảo Bối cũng lẩm bẩm.
Mà lời này quả thực khiến cho Nhạc Dương bỗng nhiên im lặng lại.
Đúng vậy, tối qua Tiếu Bảo Bối lại gọi điện thoại cho cô.
Đó là sau khi Kiều Trác Phàm đi khỏi, Tiếu Bảo Bối không ngủ được, lại không có ai ở bên cạnh. Cảm thấy cả căn phòng trống rỗng, thật là khủng khiếp. Cho nên, cô mới gọi điện thoại cho Nhạc Dương, hy vọng cô ấy có thể tán gẫu với mình một đêm.
Nhưng mà lúc ấy Nhạc Dương chỉ nói là: “Mình buồn ngủ lắm, ngày mai lại nói chuyện tiếp đi!” dfien ddn lie qiu doon
Sau đó, Nhạc Dương liền vội vàng cúp điện thoại.
Cho nên nói, gọi cuộc điện thoại này, Tiếu Bảo Bối hoàn toàn muốn trừng phạt Nhạc Dương.
Ai ngờ Nhạc Dương lại còn không biết xấu hổ, vừa nhận điện thoại còn mắng ngược lại cô?
“Khụ khụ... Biết rồi, đều là lỗi của mình!” Bị Tiếu Bảo Bối nhắc nhở một phen như vậy, lúc này Nhạc Dương mới ý thức được là tối qua mình đã cúp điện thoại của Tiếu Bảo Bối.
Bởi vì lúc ấy, cô đang triền miên cùng với Diệp Tử Hi.
Mà lúc Tiếu Bảo Bối gọi điện thoại tới, Diệp Tử Hi đã đem cô đè ở dưới thân.
Diệp Tử Hi hết sức tà ác, cho dù dưới tình huống như vậy vẫn không chịu buông cô ra.
di@en*dyan(lee^qu.donnn).
Mà hình như Tiếu Bảo Bối gọi điện thoại tới, đã kích thích Diệp Tử Hi. Anh còn điên cuồng hơn so với trước đó.
Dưới tình huống như thế, Nhạc Dương lo lắng mình sẽ không chịu nổi kích thích, sẽ khiến cho Tiếu Bảo Bối phát hiện ra điều gì đó.
Chính bởi vì như vậy cho nên cô mới nhanh chóng cúp điện thoại của Tiếu Bảo Bối. Sau đó, Diệp Tử Hi lại điên cuồng triển khai thế tiến công.
Đến cuối cùng, Nhạc Dương liền triệt để luân hãm trong sự dịu dàng của người đàn ông này, cho nên tự nhiên quên mất chuyện Tiếu Bảo Bối gọi điện thoại tới.
Nếu như vừa rồi Tiếu Bảo Bối không nhắc lại, thì cô cũng không nhớ ra.
“Bảo Bối, vì để đền bù lại sai lầm mà mình phạm phải ngày hôm qua, hôm nay mình mời cậu đi ăn đồ ngọt. Đợi lát nữa cậu tan làm, mình tới Tiếu Thị đón cậu!”
“Thật hả? Được, được, đợi lát nữa nhân tiện cậu đi mua túi xách cùng mình, không biết hôm qua đã quăng túi xách ở đâu rồi nữa!” Lúc nói đến chỗ này, đột nhiên Tiếu Bảo Bối nhớ tới một chuyện quan trọng: “Đúng rồi Nhạc Dương, bây giờ mình không ở Tiếu Thị. Cậu biết tập đoàn Đế Phàm không, đợi lát nữa cậu tới chỗ tập đoàn Đế Phàm đón mình!”
“Tại sao câu lại đi làm ở tập đoàn Đế Phàm? Chẳng lẽ con nhóc thúi nhà cậu phản bội lại cha cậu sao?” Từ lần trước, lần gặp mặt ở quán bar lúc Nhạc Dương và Diệp Tử Hi dây dưa với nhau xong, bọn họ đã không gặp mặt nhau một thời gian dài, cho nên chuyện Tiếu Bảo Bối thay đổi chỗ làm việc, Nhạc Dương cũng không hề biết.
“Chuyện này nên nói như thế nào nhỉ? Ôi trời, thôi để lát nữa gặp mặt lại nói cho cậu nghe. Còn nữa, nhớ đến tập đoàn Đế Phàm đón mình...” Bên kia điện thoại, Tiếu Bảo Bối dặn đi dặn lại hết lần này tới lần khác.
“Vậy cũng được. Đợi tí nữa cậu phải mau khai thật ra, nếu như để cho mình phát hiện ra nhóc con cậu nói dối dù là nửa câu, mình nhất định sẽ tiền dâm hậu sát, tiên sát hậu gian các loại!” Sau khi uy hiếp một phen, Nhạc Dương cúp điện thoại.
- - Đường phân cách - -
“Kiều Trác Phàm, anh trở về rồi hả?” Bên này điện thoại, Tiếu Bảo Bối vừa cúp điện thoại xong thì nhìn thấy Kiều Trác Phàm đẩy cửa phòng làm việc bước vào.
Kể từ khi rời khỏi tối hôm đó, Tiếu Bảo Bối vẫn luôn không đợi được Kiều Trác Phàm.
Ngay cả sáng hôm sau đi làm ở tập đoàn Đế Phàm, cũng là A Vĩ đưa cô đi làm.
Thực ra, Tiếu Bảo Bối cũng đã hỏi A Vĩ, đến cùng thì Kiều Trác Phàm đi chỗ nào.di@en*dyan(lee^qu.donnn).
Nhưng mà A Vĩ ấp úng, sau đó cũng không nói nên lời.
Tiếu Bảo Bối cũng hiểu rõ, bọn họ làm việc cho Kiều Trác Phàm, đương nhiên muốn giữ bí mật thay Kiều Trác Phàm.
Nếu đã như vậy, cô cũng không nên làm khó bọn họ.
Cô quyết định vẫn nên chờ tới khi Kiều Trác Phàm trở về thì sẽ hỏi cho rõ ràng.
Nhưng mà cô không ngờ được, thời gian chờ này lại kéo dài gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
“Cục cưng, chờ có sốt ruột hay không?” Kiều Trác Phàm vừa nhìn thấy Tiếu Bảo Bối ngồi ở trên ghế sofa, anh vốn định đi về phía bàn làm việc thì liền đi về phía của cô.
Đi tới bên cạnh ghế sofa, cánh tay dài của anh liền vươn ra ôm cô nhóc này vào trong lòng của mình, thậm chí anh còn đặt cằm của mình lên trên cổ của Tiếu Bảo Bối.
Sáng nay ra cửa, Tiếu Bảo Bối mặc một chiếc áo lông cổ tròn màu trắng, phối với chiếc váy ngắn màu đỏ. Cổ áo hơi rộng một chút, cho nên khi Kiều Trác Phàm đặt cằm mình lên trên đó, đúng lúc Tiếu Bảo Bối lộ ra tới đầu vai.
Bởi vì như vậy nên Tiếu Bảo Bối có thể cảm giác được hôm nay trên mặt của Kiều Trác Phàm mọc ra một chút râu ria nhọn, chọc chọc vào da cô khiến cho cô hơi ngứa.
Mà hơi thở của Kiều Trác Phàm phun ra ở cổ cô như có như không trêu chọc cô.
Cảm giác kỳ lạ này, khiến cho cả người của Tiếu Bảo Bối như bị điện giật.
Cảm giác xa lạ như vậy cũng khiến cho cô có cảm giác muốn chạy trốn.
Nhân lúc Kiều Trác Phàm chưa phản ứng kịp, Tiếu Bảo Bối muốn xoay người chạy trốn. Nhưng mà lại bị ôm chặt hơn. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
Bởi vì như vậy cho nên thân thể của hai người bọn họ càng dán chặt vào nhau hơn.
Cũng chính vì như vậy cho nên cái mũi nhỏ của Tiếu Bảo Bối cọ cọ vào lồng ngực của Kiều Trác Phàm.
Đau cũng không nói làm gì, xoa xoa một cái thì sẽ qua thôi.
Nhưng mà điều khiến cho Tiếu Bảo Bối để ý chính là vì sao trên cổ áo của Kiều Trác Phàm lại có mùi nước hoa?
Hơn nữa mùi vị này, hiển nhiên không phải là mùi trên người của Kiều Trác Phàm.
Bình thường Kiều Trác Phàm chỉ dùng nước cạo râu và xà bông, hai loại mùi này đều mang một mùi thơm nhàn nhạt. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn. Mỗi lần ngửi thấy không hiểu sao đều khiến cho tâm tình của người ta thoải mái hơn.
Mà bây giờ, trên ngực của Kiều Trác Phàm có mùi này, là một loại mùi nước hoa vị ngọt của phụ nữ. Mặc dù không gay mũi, nhưng không hiểu sao mùi thơm này lại khiến cho Tiếu Bảo Bối cảm thấy tức ngực.
Đột nhiên cô vươn tay đẩy ngực của Kiều Trác Phàm ra.
Ban đầu, Kiều Trác Phàm còn tưởng rằng cô nhóc này chỉ đơn giản là đang giận dỗi với mình, đang định an ủi cô một câu, sau đó lại hôn cô một cái.