HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Táo đỏ phố núi

“Cục cưng, nói cho anh biết rốt cục là bị làm sao vậy?” Nhìn cái đầu nhỏ của cô sắp gục xuống dưới đất luôn rồi, Kiều Trác Phàm chỉ có thể cố gắng ôm lấy.

Mà Tiếu Bảo Bối bị anh ôm vào trong lòng thì lại càng xấu hổ muốn né tránh. dii@een*dyan(lee^qu.donnn).

“Thả em xuống đi nào.” Nhiệt độ bàn tay của Kiều Trác Phàm rất cao. Tiếu Bảo Bối chỉ cảm thấy nếu như anh không buông ra ngay thì cái mông của cô nóng sắp chín luôn rồi. Tối nay trên bàn ăn có thể sẽ có thêm một món mới đó chính là thịt mông kho tàu.

Nhưng Kiều Trác Phàm lại không biết là cô xấu hổ, nên vẫn cố chấp không chịu xích ra chút nào. Nhìn thấy cô không được tự nhiên, anh lại cho rằng cô nhóc này đang cáu kỉnh với mình.

"Không buông, không buông! Trừ phi em nói cho anh biết lý do tại sao!" Lần này, Kiều Trác Phàm dứt khoát ôm cô tới trước bàn làm việc, đặt thân hình nhỏ bé của cô lên trên mặt bàn.

Trên bàn làm việc mà Tiếu Bảo Bối đang ngồi kia, bên cạnh còn đặt điện thoại bàn, và cả những giấy tờ mà Kiều Trác Phàm đang xử lý.

Phía sau còn có máy tính xách tay của Kiều Trác Phàm.

Một đống lớn những thứ quan trọng đều đặt ở xung quanh mông của cô khiến cho Tiếu Bảo Bối có cảm giác như đứng trong đống lửa, ngồi trên đống than.

“Thả em đi xuống đi!” Bởi vì tà váy của cô không được dài lắm, sau khi bị đặt lên trên mặt bàn xong, thì váy của cô chỉ che được một khúc ngắn ở trên đùi. Bởi vì như vậy nên cái chân không che đậy được kia liên lục lắc lắc ở mép bàn.

Nhìn hành động lén lút kia của cô, Kiều Trác Phàm cũng biết cô muốn trốn từ trên bàn xuống.

Mà anh cũng nhanh tay lẹ mắt giữ lại được.

Nên lúc Tiếu Bảo Bối định từ trên bàn nhảy xuống phía dưới thì bóng dáng của Kiều Trác Phàm chợt lóe lên.

Lúc nãy vốn đang đứng ở bên cạnh cô bây giờ đã đứng ở trước mặt của cô. Hơn nữa dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, cả người của anh đã chen vào giữa hai chân đang lắc lắc giữa không trung kia của cô.

Độ cao của bàn làm việc hình như đã được tính toán tỉ mỉ.

Tiếu Bảo Bối vốn đang ngồi ở trên đó cũng không cảm thấy gì, nhưng khi Kiều Trác Phàm gia nhập thì bầu không khí liền thay đổi đi. Die enda anl eequ uyd onn.

Vì sao?

Còn không phải là vì Kiều Trác Phàm đứng như vậy thì vừa hay hai chân của Tiếu Bảo Bối nhìn giống như đang vắt ở trên thắt lưng của anh hay sao?

Bây giờ muốn từ trên bàn làm việc đi xuống dưới thì nhất định sẽ phải treo ở trên người của anh, tiếp xúc thân mật với Kiều Trác Phàm!

Tiếu Bảo Bối nhìn thấy một màn như vậy lập tức gạt bỏ đi suy nghĩ này.

Hừ hừ...

Cô sẽ không ngốc như vậy đâu!

Nhảy xuống để cho Kiều Trác Phàm chiếm được tiện nghi còn không bằng ngồi trên này.

“Không quậy nữa sao?” Nhìn thấy Tiếu Bảo Bối đã ngồi yên tĩnh lại, đuôi chân mày của Kiều Trác Phàm cũng đã dịu dàng hơn.

“Không quậy nữa! Nhưng mà để cho em đi xuống dưới có được không?” Tiếu Bảo Bối cũng thức thời, lúc này lấy cứng đối cứng với Kiều Trác Phàm khẳng định không có thứ gì ngon để ăn.

Ở chung với anh mấy tháng nay rồi, cô cũng tương đối hiểu tính tình của người đàn ông này.

Giọng nói của cô ngọt ngào, quả thật khiến cho sắc mặt của Kiều Trác Phàm dễ nhìn hơn không ít. Nhưng mà lúc này cả người anh không hề nhúc nhích chút nào. Hai cái chân của Tiếu Bảo Bối vẫn bị anh đè xuống.

Cảm giác này, thực sự không tốt chút nào.

Điều này khiến cho Tiếu Bảo Bối có cảm giác bất cứ lúc nào và bất cứ khi nào mình cũng có thể bị Kiều Trác Phàm ăn.

Sáng sớm hôm nay anh mặc một bộ đồ vest màu đỏ sậm, phối với quần tây dài màu đen. Sau khi đến tập đoàn Đế Phàm xong, không biết là do cảm thấy quá nóng hay  là mặc chiếc áo khoác này sẽ ảnh hưởng tới hiệu suất làm việc của anh, anh vừa mở cửa ra liền cởi áo khoác ngoài ra treo ở một bên.

Trước mắt, trên người của anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen. Màu đen như vậy nhìn có loại cảm giác vô cùng cô đơn. Nhưng mà mặc trên người của Kiều Trác Phàm thì lại hiện ra một khí chất quý phái.

"Kiều Trác Phàm..." Thấy anh vẫn không chịu lui nhường một bước, cô lại gọi tên anh một tiếng. Die enda anl eequ uyd onn.

Giọng điệu này so với trước còn ngọt ngào hơn mấy phần. Mơ hồ còn có thể nghe ra được một chút nũng nịu. So với lúc con mèo đòi cưng chiều thực sự là rất giống nhau.

Mà nghe thấy giọng điệu như vậy thì chỗ cổ áo chưa đóng cúc hết của Kiều Trác Phàm giống như có chút phập phồng, tim đập dồn dập. Nhất là bộ phận hầu kết kia, Tiếu Bảo Bối nhìn thấy hầu kết của anh trượt lên trượt xuống một cái rất rõ ràng!

Mặc dù Tiếu Bảo Bối không hiểu nổi phản ứng này là gì, nhưng mà cô quyết định không ngừng cố gắng tiếp.

Ở trước mặt của Kiều Trác Phàm, dứt khoát đưa bàn tay trắng nõn của mình vòng lên trên cổ của anh, sau đó lại vùi cái đầu lông xù của mình vào trong lòng của Kiều Trác Phàm, nhẹ giọng nỉ non: “Ông xã, có được hay không vậy...”

Lần này cả người của Kiều Trác Phàm cứng ngắc lại.

Nhất là lúc này anh đang nhìn về phía Tiếu Bảo Bối, đôi mắt kia giống như được phóng đại ra, có vẻ như không tiếp nhận được sự thật ở trước mắt.

Bàn tay của anh đột nhiên giữ lại đầu vai mảnh khảnh của Tiếu Bảo Bối, khiến cho cô không thể không đối mặt với anh được: “Cục cưng... Vừa rồi em mới gọi anh là cái gì?” Die enda anl eequ uyd onn.

Thành thật mà nói, giờ phút này lực tay của Kiều Trác Phàm hơi lớn. Nắm đầu vai của cô khiến cho cô rất đau. Điều này khiến cho Tiếu Bảo Bối có chút không vui nhíu mày lại.

Cô lặng lẽ quan sát Kiều Trác Phàm một lúc lâu, thấy anh không lộ ra vẻ mặt vui mừng gì, đầu của cô lại lập tức gục xuống.

Giọng nói của cô mang theo chút rầu rĩ không vui, từ dưới thân của Kiều Trác Phàm truyền ra: “Ông xã... Nếu như anh không thích em gọi anh như vậy thì em sẽ không gọi nữa!”

Tiếu Bảo Bối như vậy giống như là một chiếc bóng cao su bị xù hết hơi. Lúc này chỉ hận không thể trực tiếp ngã nhào lên trên bàn làm việc.

Nhưng mà Kiều Trác Phàm vừa nghe thấy lời nói của cô thì khóe miệng đột nhiên cong lên. Tròng mắt màu đen kia đột nhiên sáng lên. Giống như là những vì sao sáng chói trong bầu trời đêm...

Khiến cho người ta vừa nhìn thì cũng rất nhanh chóng phát hiện ra được tâm tình của anh đang rất vui vẻ.

“Thích chứ, tại sao lại không thích được cơ chứ?” Bàn tay vốn đang bóp hai vai của Tiếu Bảo Bối đột nhiên nhấc lên, khiến cho Tiếu Bảo Bối nằm ở trong lòng của mình, cái trán cụng vào trán của Tiếu Bảo Bối.

“Cục cưng, tại sao em lại có thể khiến cho người ta vui vẻ như vậy chứ?” Kiều Trác Phàm vừa hôn lên khuôn mặt của Tiếu Bảo Bối vừa nói.

Cưới Tiếu Bảo Bối, là giấc mơ cả đời của Kiều Trác Phàm anh.

Nhưng mà người nào kết hôn rồi mà không sống một cuộc sống vợ chồng thực sự?

Nhưng mà Kiều Trác Phàm anh thì kết hôn có chút oan khuất, lại sống lén lén lút lút giống như là tình nhân vậy. Trừ chuyện ngoài ý muốn đêm hôm đó ra, thì cô vợ nhỏ của anh mỗi lần anh vừa ôm vừa hôn một cái đều giống như là phải chịu bao nhiêu uất ức vậy

Điều khiến cho Kiều Trác Phàm thống hận nhất chính là mỗi lần nhìn thấy ánh mắt giống như con thú nhỏ bị thương của cô thì anh lại không thể ra tay được nữa. Cho dù trong lòng liên tục gào thét muốn cô đi nữa nhưng cuối cùng dưới thế tấn công bằng ánh mắt của cô anh đều chỉ có thể làm qua loa.

Còn nữa vấn đề khiến cho Kiều Trác Phàm đau đầu chính là vấn đề xưng hô này.

Ở trước mặt những người khác trong tập đoàn Đế Phàm, cô nhóc này dường như hận không thể phủi sạch mối quan hệ với anh, mở miệng ra là gọi anh ‘Tổng giám đốc Kiều’. Sau lưng người khác cô lại gọi cả tên lẫn họ của anh ra.

Muốn làm cho cô đổi cách xưng hô, muốn cho cô thích nghi với cuộc sống sau hôn nhân của bọn họ còn khó hơn lên trời.

Kiều Trác Phàm vẫn luôn cảm thấy cô vẫn còn nhỏ. Cứ để cho anh nuông chiều cô thêm hai năm nữa, đợi tới lúc cô cam tâm tình nguyện thay đổi cách xưng hô cũng không muộn.

Nhưng mà không nghĩ tới hôm nay đột nhiên cô nhóc này lại cho anh một niềm vui bất ngờ như vậy. 

Không biết làm thế nào mà đầu óc của cô nhóc này lại thông suốt ra như vậy, lại có thể gọi anh bằng ‘Ông xã’.

Trước mắt chuyện này khiến cho Kiều Trác Phàm cảm thấy không có chuyện nào khiến cho anh vui vẻ hơn chuyện này.

Chính bởi vì dạng này nên Kiều đại thiếu mới hôn một nụ hôn nóng bỏng và nghiêm túc.

Bình luận

Truyện đang đọc