HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Táo đỏ phố núi

Duật Tiểu Gia chậm rãi bước đến, nụ cười trên mặt vẫn không hề giảm.

Phạm Manh Manh ngẩng đầu, chỉ cảm thấy bộ dạng tươi cười của người đàn ông này ấm áp như ánh mặt trời, cũng chói mắt như ánh mặt trời. Nhưng mà sự ấm áp này, lại giống như bị những lớp thủy tinh ngăn cản lại, chỉ có thể nhìn thấy, mà không thể nào cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của nó...

Người đàn ông như vậy, giống như là năng lượng chưa khai thác được vậy.

Ánh hào quang như vậy giống như chỉ trong hoàn cảnh đặc biệt mới có thể phô bày ra.

Cũng chính bởi vì thế, nên Phạm Manh Manh cảm thấy, bộ dạng tươi cười kia, chi bằng nói là chiếc mặt nạ được đúc bằng xi măng cốt thép.

Nhìn bộ dạng tươi cười của người đàn ông xinh đẹp này, đột nhiên Phạm Manh Manh có chút tò mò, đến cùng thì là dạng người gì, mà có thể khiến cho nụ cười trên mặt của người đàn ông này có đôi chút nhiệt độ? dii@een*dyan(lee^qu.donnn).

“Khuynh, đây là đang làm gì vậy!”

Người đàn ông từ từ bước tới, khẽ hừ nhẹ lên tiếng.

Giọng nói này, khiến cho đôi mắt của Phạm Manh Manh lập tức hiện lên hình trái tim.

Không những cười rất đẹp mắt, mà ngay cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy?

Cũng không biết có phải bởi vì tối qua lầm rầm đọc suốt cả đêm hay không, mà Phạm Manh Manh không thể có chút yêu thích nào đối với người đàn ông khuynh quốc khuynh thành kia, nhưng mà tim lại đập thình thịch đối với nụ cười ấm áp như ánh mặt trời trên khuôn mặt của Duật Tiểu Gia.

Ngay cả những thứ vốn tâm niệm kia, cũng đều quên hết sạch.

Đầu gối lại vì Duật Tiểu Gia lại gần mà run rẩy, khiến cho ti vi đổi kênh.

“Bốp...” Lúc Phạm Manh Manh phát bệnh háo sắc, một cái gậy lại nhanh chóng kéo thần trí bay xa của cô ta quay trở lại. Die enda anl eequ uyd onn. 

“Làm cho tốt việc của mình! Đừng để cho tôi phải nhắc nhở hết lần này tới lần khác!” Vẻ mặt Khuynh Tiểu Gia cũng không có nhiều biến hóa lớn. Nhưng mà Phạm Manh Manh có thể phát hiện rất rõ ràng, vào lúc Duật Tiểu Gia tới, gương mặt và giọng nói của người đàn ông này rõ ràng lạnh lùng hơn.

Loại cảm giác này, giống như là từ phía sau lưng của Phạm Manh Manh có một con rắn độc lặng lẽ chui vào, lưỡi rắn thè ra muốn cắn chết của cô ta  ...

“Còn không mau đọc?” Phạm Manh Manh sợ hãi nhìn chằm chằm vào anh ta, Khuynh Tiểu Gia lại nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy.

Ngay sau đó, tờ báo được cuộn lại trong tay của anh ta, đột nhiên phát ra một tiếng ‘bịch’!

Một con dao có khắc hình rồng đột nhiên xuất hiện ở trong lòng bàn tay của anh ta...

Hoa văn ở giữa chuôi dao, được khắc tinh xảo và đẹp đẽ. Lưỡi dao thì lóe lên tia sáng lạnh lùng sắc sảo, vừa vặn tỉ lệ thuận với nhau.

Cũng chính là tia sáng này, khiến cho Phạm Manh Manh ý thức được không ổn...

Một giây này, lần đầu tiên Phạm Manh Manh phát hiện ra được người đàn ông xinh đẹp này, nổi lên sát khí đối với cô ta...

Cô ta không chút suy nghĩ, liền vội vàng nhặt lên tờ giấy mà mới vừa rồi mình đã tùy tiện ném sang một bên, sau đó đọc từng câu từng chữ: “Thực sự xin lỗi...”

Lúc để cho cô ta tiếp tục làm theo tính toán của mình, tiếp tục đọc lẩm bẩm những câu kia, Đàm Khuynh ngẩng lên về phía Đàm Duật: “Anh, em chỉ tùy tiện chơi một chút thôi! Anh tìm em có chuyện gì?”

Người đàn ông xinh đẹp híp đôi mắt lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch.

Tất cả mọi thứ, khiến cho anh ta còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ...

Nhưng mà tất cả những điều này của anh ta lại khiến cho Phạm Manh Manh cảm giác rất khó chịu.

Lúc anh ta nói những lời kia, ánh mắt như có như không nhìn lướt một lượt trên người Phạm Manh Manh. Ánh mắt của người đàn ông này như muốn nói, người anh ta đang chơi đùa, chính là Phạm Manh Manh cô!

Bị người khác coi thành món đồ chơi để đùa bỡn? Die enda anl eequ uyd onn. 

Điều này quả thực khiến cho Phạm Manh Manh có chút tức giận.

Nhưng mà cô ta không có cách nào phủ nhận, từ tối hôm qua tới giờ quả thực vai trò của cô ta chính là như vậy.

Còn nữa, mặc dù Phạm Manh Manh đưa lưng về phía người đàn ông này, nhưng mà cô ta có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông kia đang nhìn mình, ánh mắt kia so với thanh đao kia còn sắc bén hơn.

Loại cảm giác này khiến cho Phạm Manh Manh rợn cả tóc gáy.

Cô ta hết sức khống chế giọng nói và sự cân bằng của cơ thể, chỉ sợ mình phạm sai lầm một lần nữa, lúc đó thì rơi vào đầu của mình không chỉ đơn giản là tờ báo được cuộn lại nữa. Mà chính là thanh đao có khắc hình rồng kia cũng không chừng...

“Khuynh, em biết anh đến là vì cái gì mà! Giao cô ta cho anh...”

Vào lúc Phạm Manh Manh đang cổ gắng khiến cho sự chú ý của mình tập trung vào những dòng chữ mà cô ta lẩm nhẩm trong đầu, thì cô ta lại nghe thấy người đàn ông có nụ cười như ánh mặt trời kia nói như vậy.

Những lời này, khiến cho Phạm Manh Manh cảm thấy có chút may mắn. Càng khiến cho cô ta đột nhiên cảm thấy, người đàn ông như ánh mặt trời này chính là được thượng đế phái xuống để cứu mình.

Nhưng mà cô ta thực sự không hề biết rằng, thực ra Đàm Duật cũng đã có dự định của mình.

Hôm nay anh ta đã mất hơn nửa ngày để tìm người phụ nữ tên là Phạm Manh Manh này, tìm hơn nửa ngày không thấy, anh ta còn cho rằng Kiều Trác Phàm đã giấu người đi rồi.

Ai mà ngờ được, người này lại bị Khuynh chộp được.

Lúc này Duật Tiểu Gia đang quan sát và đánh giá Phạm Manh Manh một lượt từ trên xuống dưới. Nói thật ra, nhà bọn họ có ba người con, từ nhỏ tới lớn Đàm Khuynh là người có lòng dạ sâu nhất.

Cho tới bây giờ, người trong nhà họ Đàm bọn họ không mấy người biết được đến cùng trong lòng thằng nhóc này suy nghĩ cái gì.

Ngay cả anh ta chính là anh cả trong nhà, có đôi khi cũng không hiểu được đến cùng thì thằng nhóc thúi này nghĩ cái gì trong đầu.

Nhưng mà một điều duy nhất mà Đàm Duật có thể khẳng định chính là Đàm Khuynh rất bảo về Lăng Công Chủ.

Từ nhỏ tới lớn thằng nhóc này không để tâm bất cứ chuyện gì, ngay cả chuyện đi học thằng bé cũng có thể đeo cặp sách đi học, nhưng mà khi về nhà thì túi sách và sách giáo khoa đều có thể vứt bỏ. Còn nữa chiếc dây chuyền bằng bạc đeo ở trên cổ, đó là cha của bọn họ đặc biệt đặt theo yêu cầu, trên đó có ghi lại ngày tháng năm sinh của bọn họ cùng với số điện thoại của cha mẹ. Die nd da nl e q uuydo n. Nhưng mà có một bạn học nói thích dây chuyền đó của thằng bé, Khuynh Tiểu Gia liền hào phóng tặng luôn. Kết quả là khi về nhà, tất nhiên là sẽ bị đánh một trận đòn...

Có thể nói, Khuynh Tiểu Gia là một đứa nhỏ không chịu quản giáo nhất trong mấy anh em bọn họ, cũng không ai hiểu được.

Nhưng mà đối với Lăng Công Chủ...

Cũng không biết là vì tuổi của hai người này không xê xích nhau bao nhiêu, hay là vì nguyên nhân nào khác, mà từ nhỏ tới tới tình cảm của hai người bọn họ đặc biệt thân thiết.

Ngay cả Đàm Duật có đôi khi muốn tham dự vào mối quan hệ của Lăng Công Chủ và Đàm Khuynh, cũng đều cảm thấy rất dư thừa. Thằng bé bảo vệ Lăng Công Chủ tới mức ngay cả Đàm Duật đôi khi cũng cảm thấy bệnh hoạn.

Giống như trước đây, bởi vì có người thích Tiểu Công Chủ, trêu chọc cô mấy cái, hoặc là giật tóc, vò đầu cô các kiểu, có đôi khi Lăng Công Chủ còn chưa tức giận, nhưng mà Khuynh Tiểu Gia lại ở phía sau lưng chỉnh cho người ta tới nửa sống nửa chết.

Mà bây giờ Đàm Duật nhìn thấy một màn này, khiến cho anh ta không khỏi nhớ tới lúc trước có một cô gái lấy cục gôm mà Lăng Công Chủ rất yêu thích nhất, khiến cho cô gái nhỏ này khóc tới nửa đêm, khi đó Đàm Khuynh cũng tìm được cô gái này trước Đàm Duật, rồi đưa cô ta tới một chỗ không biết tên.  Die nd da nl e q uuydo n.

Mà cô gái kia đột nhiên biến mất, khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng đứa nhỏ kia gặp chuyện gì không may.

Bình luận

Truyện đang đọc