HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: đỗ song nhi (Yên Yên)

"Nếu như tôi nói, đây là Tiếu Bảo Bối hãm hại tôi thì sao?" Không có sợ hãi, không có lo lắng, cô ta chỉ là đơn giản mở tờ báo ra, dùng giọng nói bình tĩnh nói ra những lời này.

Sau đó, tầm mắt Quý Xuyên cũng rơi trên người cô ta.

Có thể nói, phản ứng hôm nay của Tiếu Huyên thật sự có chút ngoài dự liệu.

Anh ta vốn tưởng rằng, sau khi Tiếu Huyên thấy tờ báo này sẽ xấu hổ, nhưng ai có thể nghĩ đến cô ta đem tất cả trách nhiệm đổ cho Tiếu Bảo Bối...

"Không nên đem chuyện xấu chính mình làm đổ oan cho người người khác!" Quý Xuyên chứng kiến phản ứng của Tiếu Huyên, bình tĩnh ném cho cô ta những lời này.

Anh ta đang ám chỉ đến việc lúc trước Tiếu Huyên cố ý chuốc say Tiếu Bảo Bối rồi đẩy cho một người đàn ông háo sắc.

Có thể nói là người nói vô tâm, người nghe lại hữu ý.

Thời điểm Tiếu Huyên nghe thấy lời này, cô ta cho rằng Quý Xuyên đã biết chuyện chén bát bị bôi thuốc đêm hôm đó là do cô làm.

Trong lúc nhất thời, cô ta không giữ được tỉnh táo nữa.

"Quý Xuyên, sao anh có thể nghĩ như vậy...tôi mới là vợ của anh, hai người chúng ta phải đứng trên cùng một thuyền!"

"Thật xin lỗi. Có người vợ như cô, tôi thật không dám nhận." Bởi vì chuyện Tiếu Huyên lạc lối, gần đây trong công ty mỗi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn anh ta. Quý Xuyên bị mất hết mặt mũi, Tiếu Huyên không những cho anh ta đội nón xanh, còn để cho mọi người đều biết.

Lúc này, làm sao Quý Xuyên còn có thể niệm tình xưa?

"Giấy thỏa thuận ly hôn tôi để ở chỗ này, cô cứ xem đi, phía sau có chút tiền nuôi dưỡng. Nếu không có những vấn đề khác thì nhanh chóng ký rồi chuyển phát cho tôi! Tôi còn có chút việc, đi trước!" Nói đến đây, Quý Xuyên cầm cặp công văn của mình lên, sải bước chuẩn bị đi về phía cửa lớn.

Thấy tình cảnh này, Tiếu Huyên liền đuổi theo, kéo cánh tay anh ta lại.

"Quý Xuyên, đừng đi!"

"Lấy bàn tay bẩn thỉu của cô ra!" Quý Xuyên cảm thấy cánh tay mình bị Tiếu Huyên nắm chặt, hung hăng hất ra...

Người phụ nữ vốn đang đứng bên cạnh bị hất ngã thật xa.

Đụng phải cái bàn không nói, ly cà phê trên bàn còn trực tiếp rớt xuống, nện ở trên người cô ta. Cà phê bên trong bị đổ ra làm bẩn bộ váy trắng...

Tiếng vang lớn như vậy, Quý Xuyên cũng có chút sửng sốt.

Vừa rồi anh ta cũng chỉ là nóng lòng muốn tránh thoát khỏi Tiếu Huyên, căn bản không ngờ sẽ biến thành như vậy...

"Cô... Cô không sao chớ!"

Nhưng đáp lại Quý Xuyên lại là tiếng cười của Tiếu Huyên: "Ha ha..."

"Tôi bẩn? Ha ha..."

Tiếu Huyên cười.

"Tiếu Huyên, cô có bị thương không, tôi đưa cô đi bệnh viện!" Có lần kinh nghiệm trước, Quý Xuyên cũng không muốn vô duyên vô cớ bị vu oan.

Nhưng ngay khi anh ta chuẩn bị tiến lên, người phụ nữ kia lại kêu: "Quý Xuyên, tôi bẩn, nhưng so với Tiếu Bảo Bối hiện tại thì tôi tốt hơn biết bao nhiêu! Ít nhất tôi còn có thể bảo đảm, sau khi tôi và anh ở chung một chỗ, cũng chỉ có buổi tối đó bị người khác hãm hại. Nhưng Tiếu Bảo Bối thì sao?"

Lúc nói cô ta nói lời này, bộ mặt cười lạnh đứng nhìn Quý Xuyên ở cách đó không xa.

Thấy thân thể anh ta trở nên cứng ngắc một chút, ý lạnh trên mặt Tiếu Huyên càng rõ ràng hơn.

"Tiếu Bảo Bối cùng Kiều Trác Phàm kết hôn lâu như vậy! Anh sẽ không cho rằng hai người bọn họ kết hôn, lại chỉ cùng nằm trên giường, đắp chăn mà đơn thuần nói chuyện phiếm chứ? Bây giờ tôi bị người khác ép buộc một lần anh đã cảm thấy tôi bẩn! Vậy Tiếu Bảo Bối đã bị Kiều Trác Phàm chạm qua không biết bao nhiêu lần, anh còn cảm thấy cô ta sạch sao?"

Thật ra, Tiếu Huyên đã sớm biết đàn ông đều ích kỷ.

Bọn họ có thể ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, nhưng lại nhận định phụ nữ không được như vậy! Nhất là người phụ nữ của mình, tốt nhất cả đời đều chỉ có một mình anh ta.

Một khi người phụ nữ đó làm ra chuyện gì, bọn họ đều cho rằng mình bị đội nón xanh!

Mà hiện tại, những gì Quý Xuyên thể hiện đều chứng minh điểm này...

Tiếu Huyên hất cái ly đang trên người mình ra, có chút chật vật từ dưới đất đứng dậy.

Quần áo bị dính bẩn cà phê, ướt át dán trên người cô ta.

Nếu là trước đây, cô ta nhất định sẽ vội vã trở lại phòng, đổi một bộ quần áo sạch sẽ tinh tươm vì cô ta luôn muốn xuất hiện hoàn mỹ trước mặt của Quý Xuyên.

Nhưng bây giờ, Tiếu Huyên không thèm để ý nữa.

Dù trang phục cô ta sạch sẽ thì thế nào? Ở trong lòng của Quý Xuyên, thân thể cô ta có thể bẩn hơn mấy vạn lần so với tranh phục. Bởi vậy, dù bề ngoài sạch sẽ, trong mắt Quý Xuyên cô ta vẫn bẩn như vậy.

"Quý Xuyên, sau khi qua lại với anh, tôi đã cho người đi điều tra. Thật ra anh cũng không phải xử nam gì, cho tới bây giờ tôi cũng không để ý chuyện đó! Tôi nói nhiều như vậy chỉ là muốn nói cho anh biết, trên thế giới này hai chúng ta đến với nhau mới là thích hợp nhất."

Lúc Tiếu Huyên nói lời này, đưa tay muốn vòng chắc cánh tay Quý Xuyên.

Thật ra, đối với phụ nữ, tình yêu cùng thân thể thật sự có mối quan hệ rất lớn.

Dù Quý Xuyên có khuyết điểm, cô ta vẫn yêu người đàn ông này.

Nếu có thể, Tiếu Huyên thật hy vọng có thể cùng người đàn ông này cử hành một hôn lễ trang trọng, sau đó mặc kệ hiềm khích lúc trước mà cùng nhau sống hạnh phúc.

Chỉ là, khi tay Tiếu Huyên chưa kịp chạm đến cánh tay người đàn ông, cô ta lại nghe được anh ta lên tiếng: "Không nên nói nữa!"

Đồng thời, Quý Xuyên hung hăng đẩy tay cô ta ra...

Anh ta dùng sức rất lớn, giống như chỉ sợ không thoát nổi Tiếu Huyên vậy.

Một cái vung tay kia khiến mu bàn tay Tiếu Huyên đỏ lên.

Nhưng sau khi bị đánh, Tiếu Huyên không có nửa điểm uất ức bởi vì trên mặt cô ta chỉ có nụ cười lạnh. Hơn nữa, đau đớn trên mu bàn tay không là gì so với đau đớn trong lòng cô ta.

Biểu hiện của Quý Xuyên cũng đã rõ ràng như thế. Nếu Tiếu Huyên cô còn không nhìn ra thì chính là người ngu rồi.

Mặc kệ bây giờ cô ta làm gì Quý Xuyên cũng đã không cách nào lại tiếp nhận cô ta?

"Tiếu Huyên, tôi thừa nhận đoạn tình cảm ban đầu đối với tôi rất quan trọng! Nhưng bây giờ chẳng lẽ cô không phát hiện tình cảm của chúng ta đã sớm thay đổi. Nếu vẫn tiếp tục cũng sẽ không hạnh phúc..."

Lúc này Quý Xuyên đã thay một bằng một sắc mặt khác, rất tận tình khuyên bảo.

"Tiếu Huyên, tôi là nghĩ cho cô. Người đàn ông như tôi thật không đáng giá để cô phó thác cả đời..."

Từng câu từng chữ anh ta nói ra giống như đều là đứng ở góc độ của Tiếu Huyên, vì cô ta mà suy nghĩ.

Nhưng nếu Quý Xuyên vì muốn tốt cho Tiếu Huyên thì anh ta không nên tại thời điểm sau khi đã phát tất cả thiệp mời mới nói những thứ này! Anh ta đặt Tiếu Huyên ở chỗ nào?

Tiếu Huyên cười lạnh nói: "Quý Xuyên, tôi khuyên anh không cần lãng phí nước miếng. Tiếu Huyên tôi đến chết cũng sẽ không ký giấy thỏa thuận ly hôn."

Một câu nói kia tỏ rõ lập trường của Tiếu Huyên. Cũng làm cho Quý Xuyên vốn đang tính toán nói gì đó tràn ngập lửa giận nhìn về phía cô ta.

"Tiếu Huyên, cô quyết định cứ hao tổn như vậy sao?"

"Đúng vậy, tôi không chỉ muốn tiếp tục hao tổn, tôi còn muốn cùng anh cử hành hôn lễ oanh oanh liệt liệt nữa!"

Mỗi một chữ giống như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.

Nghe thế, sắc mặt Quý Xuyên càng ngày càng cổ quái, giống như nuốt phải một con ruồi.

"Tiếu Huyên, cô đừng không biết điều! Cô nên biết trong tay tôi có tờ báo này, dù lên tòa tôi cũng có thể buộc cô tội ngoại tình. Đến lúc đó, tôi xem cô còn cùng tôi cử hành hôn lễ thế nào được!"

"Vậy được, anh đi kiện đi! Tôi thì không sao, dù gì thanh danh bây giờ của tôi đã như vậy. Chỉ là anh nên nhớ trong tay tôi đang nắm giữ chứng cứ anh tham dự cạnh tranh phi pháp! Nếu anh dám làm loạn, đến lúc đó tôi cũng thuận tiện đem chứng cớ giao lên! Chỉ sợ tương lai anh từ trong ngục giam đi ra, muốn tìm một công việc tốt cũng khó khăn!"

Tiếu Huyên không phải là tượng đất!

Nếu Quý Xuyên định cùng cô ta vạch mặt thì cô ta cần gì phải tiếp tục cùng người đàn ông này giả bộ ngu ngốc?

Bọn họ hiện tại dù gì cũng là vợ chồng! Vợ chồng thì nên cùng chung hoạn nạn, vinh nhục cùng hưởng! Nếu bọn họ không có cách nào cùng nhau chia sẻ niềm vui thắng lợi, vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi!

Nghĩ tới đây, Tiếu Huyên hướng về phía Quý Xuyên nâng lên nụ cười quỷ dị.

Cũng là vào lúc này, Quý Xuyên bắt đầu ý thức được, đây không còn là người phụ nữ thông minh mà ban đầu anh ta chủ động tiếp cận nữa, bây giờ cô ta tay cầm lưỡi đao, lúc nào cũng có thể đẩy anh ta vào vực sâu vạn kiếp bất phục...

"Tiếu Huyên..." Hai mắt Quý Xuyên đỏ bừng nhìn chằm chằm Tiếu Huyên, dường như định dùng ánh mắt của mình giết chết người phụ nữ dám uy hiếp anh ta.

Chỉ là ở dưới khí thế hung ác ấy, người phụ kia quay đầu, không nhìn anh ta nữa. Ngay sau đó, Tiếu Huyên nói: "Ba ngày sau hôn lễ sẽ cử hành! Đến lúc đó nếu tôi không thấy được chú rể thì đừng trách tôi làm ra chuyện điên cuồng gì!"

"Cô..." Quý Xuyên thế nào cũng không nghĩ tới, mình vốn là muốn lợi dụng tờ báo uy hiếp Tiếu Huyên. Không ngờ lại bị cô ta uy hiếp ngược lại.

Quý Xuyên cũng biết mình đã khiến Tiếu Huyên tuyệt vọng. Vào lúc này mặc kệ nói gì cô ta cũng không nghe lọt tai.

Nghĩ đến mục đích ban đầu, Quý Xuyên chỉ có thể tức giận bước nhanh rời đi.

Mà Tiếu Huyên nghe được tiếng bước chân càng chạy càng xa, chỉ lạnh lùng hừ nhẹ: "Đi thong thả nhé chú rể tương lai!"

Trên con đường tình yêu này, cô ta đã chọn sai rồi.

Hôm nay, dù cho cô ta quay đầu lại thì cũng đã thua cả ván bài...

Nếu mặc kệ lựa chọn thế nào đều thua, vậy thì dứt khoát cùng Quý Xuyên đấu đến cùng đi...

—— tuyến phân cách ——

"Buồn ngủ quá..." Gần tới giờ tan việc, Tiếu Bảo Bối liền bắt đầu mệt rã rời.

Vừa dụi mắt vừa ngáp, loay hoay xoay quanh.

Lúc tiếng chuông vang lên, cô đã thu dọn xong đồ của mình trên mặt bàn, định cùng Kiều Trác Phàm rời đi.

Cô vừa đi vừa xoa xoa đôi mắt sắp không mở ra được, cơ thể cảm thấy hơi mệt mỏi.

Hét lên một tiếng, lúc mở mắt ra lần nữa Tiếu Bảo Bối mới phát hiện lại Kiều Trác Phàm đang bế cô...

"Mệt thì nằm ngủ đi. Có anh đây..."

Kiều Trác Phàm ôm cô, trong mắt tràn đầy sự yêu thương.

Nhìn nét cười nơi đáy mắt của anh, Tiếu Bảo Bối cũng không dè dặt, nghiêng đầu dựa vào đầu vai anh.

Lồng ngực Kiều Trác Phàm cho cô cảm giác an toàn trước nay chưa có, cô ngủ thếp đi trong vòng tay anh.

Tiếu Bảo Bối cũng không biết một giấc ngủ này kéo dài bao lâu.

Chỉ biết khi tỉnh lại, cô đã trở về giường lớn trong nhà, trên người còn đang đắp một cái mền màu xám tro.

Vừa quay đầu, Tiếu Bảo Bối thấy đồng hồ báo thức trên tủ bên giường đã chỉ 9 giờ.

Oa, sau khi tan việc cô đã ngủ thẳng tới chín giờ tối ư?

Không trách được, bụng của cô lại réo lớn như vậy.

"Tiểu bảo bảo đói bụng rồi đúng không? Không có việc gì, mẹ đi ăn ngay đây!" Sau khi vuốt ve nhẹ bụng mình một chút, Tiếu Bảo Bối vén chăn đứng lên.

"Kiều Trác Phàm..."

Từ trên lầu đi xuống, cô liên tục gọi tên Kiều Trác Phàm.

"Kiều Trác Phàm, anh đang ở đâu?"

Trong khoảng thời gian này, bởi vì Tiếu Bảo Bối mang thai nên buổi tối Kiều Trác Phàm sẽ ở nhà cùng với cô.

Chỉ cần anh đang nhà, cô kêu một tiếng, Kiều Trác Phàm sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh.

Nhưng hôm nay cô đã kêu nhiều lần như vậy mà Kiều Trác Phàm vẫn chưa xuất hiện.

"Chẳng lẽ không ở nhà ư?"

Sau khi tự nói thầm mấy tiếng, cô định vào phòng bếp lấy chút đồ ăn cho mình cùng bảo bảo trong bụng.

Chỉ là khi sắp đến phòng bếp, cô nghe được giọng nói của Kiều Trác Phàm ở cầu thang truyền đến.

Âm thanh kia dường như là anh đang nói chuyện điện thoại.

"Đợi lát nữa cô ấy ngủ, tôi sẽ đến!"

Bình luận

Truyện đang đọc