HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: đỗ song nhi (Yên Yên)

"Sao anh lại tới đây?" Giọng nói của Tiếu Huyên có vẻ không vui!

"Sao tôi lại không thể tới? Cô đừng quên, bây giờ chúng ta vẫn là vợ chồng trên giấy tờ! Tôi đến nhà mẹ vợ cũng là chuyện đương nhiên!" Nghe được lời nói của Tiếu Huyên, người đàn ông kia hiển nhiên có chút không thoải mái.

Không sai, người xuất hiện tại cửa chính là Quý Xuyên - người mà ban đầu Tiếu Huyên hao tổn tâm cơ cướp từ trên tay Tiếu Bảo Bối.

Nếu là lúc trước, Quý Xuyên chủ động đến, Tiếu Huyên dĩ nhiên là hoan nghênh.

Chỉ tiếc là đoạn thời gian kết hôn đó, ngay cả nhà trọ của bọn họ Quý Xuyên cũng không về, càng không cần phải nói đến nhà này bên...

Tiếu Huyên không ngốc!

Cô ta tự nhiên rõ ràng, trong khoảng thời gian này ngay cả điện thoại anh ta cũng cực ít gọi cho cô, sẽ không trong lúc mấu chốt này chạy đến tìm cô...

Nhìn thấy trên tay Quý Xuyên còn cầm một tờ báo, con ngươi Tiếu Huyên trong nháy mắt lạnh mấy phần...

"Có chuyện gì để sau hẵng nói. Gần đây em không thoải mái, không muốn nói chuyện!"

Tiếu Huyên nói xong, liền định khóa trái cửa lại.

Nhưng ngay khi đó, Quý Xuyên trực tiếp đưa tay nhét vào trong khe cửa. Sau đó, khe hở nhanh chóng được mở rộng ra, đủ để anh ta bước vào...

"Quý Xuyên, anh nghe không hiểu lời em nói sao? Hiện tại em không muốn cùng anh nói chuyện này!"

Tiếu Huyên thấy người đàn ông mạnh mẽ chen vào cửa, âm điệu đột nhiên kéo cao.

Người vẫn luôn không muốn cùng cô ta cử hành hôn lễ, bây giờ trên báo chí lại tuôn ra nhiều chứng cứ như vậy, sao cô ta lại không rõ lúc này Quý Xuyên muốn làm gì chứ.

Chỉ là Tiếu Huyên không ngờ, người khác bỏ đá xuống giếng còn chưa tính, Quý Xuyên đã từng thề son sắt muốn nắm tay cùng cô ta đi hết cả đời thế nhưng lúc này cũng...

Lúc này, Tiếu Huyên quá mệt mỏi rồi.

"Tiếu Huyên, tôi cũng không có nhiều thời gian để lãng phí với cô, tôi chỉ đơn giản tới đưa một ít đồ mà thôi!"

Nói đến đây, Quý Xuyên đã sải bước từ đại sảnh đến ghế salon da ngồi xuống. Sau đó, anh ta nhanh chóng lấy một xấp giấy từ trong cặp mình ra, đặt trên bàn trà đối diện ghế salon đang ngồi.

Thấy vậy, Tiếu Huyên cũng ngồi xuống đối diện Quý Xuyên.

"Là vật gì?" Tiếu Huyên vừa liếc nhìn tờ báo trên tay Quý Xuyên, thấy anh ta không đưa ra liền thoáng thở phào nhẹ nhõm.

"Cô mở ra nhìn một chút chẳng phải sẽ biết sao!" Quý Xuyên không trả lời vấn đề của cô ta.

"Hả?" Quý Xuyên có đồ gì nhất định lúc mấu chốt này cho cô xem ư?

Mang theo nghi ngờ, Tiếu Huyên mở ra vật tương tự với hợp đồng kia.

Chẳng qua khi nhìn thấy tựa đề trên phần văn kiện này, tầm mắt cô ta lại nhanh chóng rơi vào Quý Xuyên. Trong ánh mắt, tràn ngập tức giận.

"Quý Xuyên, rốt cuộc anh có ý gì!" Tiếu Huyên cầm xấp tài liệu kia hung hăng ném vào Quý Xuyên.

Dùng sức rất lớn nên những tài liệu này trực tiếp nện ở trên đầu Quý Xuyên.

Những trang giấy kia đập tới, sau khi phát ra tiếng vang thật lớn thì nhanh chóng tản ra...

Trang giấy đầu tiên chậm rãi bay đến dưới chân của Tiếu Huyên.

Phía trên là tựa đề đã được in to và đậm màu hơn —— giấy thỏa thuận ly hôn!

"Tôi có ý gì, không phải cô đã thấy sao? Tiếu Huyên, chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay thôi!"

Coi như bị người phụ nữ này dùng giấy tờ quăng vào mặt, nét mặt Quý Xuyên vẫn không có bao nhiêu biến hóa.

Đối với anh ta mà nói, chuyện trọng yếu nhất bây giờ có lẽ không còn là mặt mũi.

Chỉ cần có thể thoát khỏi Tiếu Huyên, thoát khỏi đám cưới thì dù không còn mặt mũi vậy thì như thế nào?

"Cái gì mà có hợp thì có tan? Anh nói cho em biết, thế nào là đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay!"

Lần này, Tiếu Huyên không thể tỉnh táo lại.

Cô ta bước nhanh đến phía trước, những tài liệu vừa rơi ở dưới đất bị nàng hung hăng đạp lên.

Cuối cùng, cô đi tới trước mặt của Quý Xuyên, đưa tay kéo lấy cổ áo anh ta...

"Ban đầu là anh trêu chọc tôi, tại sao bây giờ người muốn chia tay cũng là anh?"* Tiếu Huyên gào thét, nhưng tất cả không thể ngăn cản mắt nước mình rơi ra.

* Thời điểm này Tiếu Huyên rất tức giận và tuyệt vọng với Quý Xuyên nên xưng hô giữa Tiếu Huyên với Quý Xuyên có sự thay đổi từ em-anh sang tôi-anh nhé mọi người.

Cô ta muốn vượt qua Tiếu Bảo Bối.

Lúc đầu nếu không phải anh ta chủ động trêu chọc, Tiếu Huyên cô vốn chưa từng nghĩ sẽ lấy thân phận người thứ ba chen vào giữa anh ta và Tiếu Bảo Bối...

Có thể nói, là Quý Xuyên khiến Tiếu Huyên trở thành người nhếch nhác như bây giờ.

Nhưng người khởi xướng này, hiện tại lợi dụng xong lại muốn vứt bỏ cô ta!

Làm sao Tiếu Huyên cô có thể dằn nổi cơn giận này!

"Rốt cuộc tại sao tôi muốn chia tay, chẳng lẽ cô còn không biết sao?" Quý Xuyên lạnh lùng ném ra một câu như vậy.

Mà Tiếu Huyên nghe được lời này, lại nở nụ, mang theo nước mắt cười lạnh: "Anh có thể vì cái gì? Còn không phải là muốn trở lại bên cạnh Tiếu Bảo Bối à! Nhưng Quý Xuyên, muộn rồi! Tôi không tin Tiếu Bảo Bối bị anh tổn thương nhiều lần như vậy, cô ấy còn có thể lại trở lại bên cạnh anh!"

Quý Xuyên không trả lời, chỉ là rõ ràng sống lưng chợt cứng...

Cái này chứng minh lời vừa rồi của Tiếu Huyên đã đâm trúng chỗ đau của anh ta...

Nhìn bộ dáng này của Quý Xuyên, Tiếu Huyên lại nói: "Dĩ nhiên, nếu hiện tại Tiếu Bảo Bối độc thân thì có lẽ anh còn có cơ hội! Nhưng Quý Xuyên, anh quên hiện tại bên cạnh Tiếu Bảo Bối đã có một Kiều Trác Phàm ư! Giá trị con người của Kiều Trác Phàm cao bao nhiêu, không phải anh không biết! Vậy thì anh cảm thấy, Quý Xuyên anh còn có sức quyến rũ khiến Tiếu Bảo Bối vứt bỏ Kiều Trác Phàm trở lại bên cạnh anh sao? Anh nằm mơ đi!"

Tiếu Huyên thấy Quý Xuyên không có phản ứng, môi lại giật giật. Đoán chừng, cô ta còn có lời gì muốn nói.

Chỉ là, vào lúc này, Quý Xuyên vẫn giữ yên lặng đột nhiên hầm hừ: "Cô nói đủ chưa?"

Thấy Quý Xuyên kêu gào, nụ cười lạnh trên mặt Tiếu Huyên càng rõ ràng hơn.

Đoạn thời gian trước, Quý Xuyên muốn trở lại bên cạnh Tiếu Bảo Bối. Chỉ là khi đó ngại vì giữa bọn họ còn có chút chuyện chưa giải quyết, Quý Xuyên không dám biểu hiện rõ ràng như vậy.

Nhưng bây giờ, Quý Xuyên lại dám vì Tiếu Bảo Bối, cùng cô ta la to nói lớn.

Nhưng anh ta càng ở trước mặt cô biểu hiện sự sốt ruột, muốn quay lại với Tiếu Bảo Bối, Tiếu Huyên lại càng không muốn buông tay!

Cho rằng Tiếu Huyên cô thật sự mở cơ quan từ thiện sao?

Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?

Không!

Coi như biết rõ bây giờ cùng Quý Xuyên kết hôn, cô ta sẽ không nữa hạnh phúc, nhưng Tiếu Huyên chính là muốn độc chiếm anh ta!

Cô ngược lại muốn xem xem Quý Xuyên có thể lấy thân phận một người đàn ông có vợ mà dây dưa với Tiếu Bảo Bối không?

"Thẹn quá thành giận? Ha ha... Anh không muốn tôi nói, tôi càng nói. Có Kiều Trác Phàm ở đây, cả đời Quý Xuyên anh cũng đừng mơ quay về bên cạnh Tiếu Bảo Bối..." Tiếu Huyên càng nói, âm thanh càng lớn.

Cho đến cuối cùng, có một thứ gì hướng tới mặt cô ta.

"Bịch..."

Vật kia rơi vào mặt Tiếu Huyên phát ra tiếng vang rất lớn, có thể thấy vừa rồi Quý Xuyên dùng lực mạnh đến dường nào.

"Quý Xuyên..." Tiếu Huyên bị đồ đập có chút sửng sốt. Nhất là chóp mũi của cô, bị đập đỏ lên, đau đến nước mắt của cô ta lần nữa rơi xuống.

Nếu là lúc trước, thấy bộ dáng này của cô ta, Quý Xuyên có lẽ có thể an ủi mấy câu.

Nhưng bây giờ...

Vừa nhìn thấy Tiếu Huyên, anh ta đã cảm thấy phiền.

Càng phiền, anh ta càng nghĩ tới nhanh một chút tránh thoát người phụ nữ đáng sợ này.

Quý Xuyên dù nhìn thấy Tiếu Huyên khóc nhưng nửa điểm thương tiếc cũng không có.

"Tiếu Huyên, tại sao tôi muốn chia tay với cô, chính cô xem một chút chẳng phải sẽ biết sao? Còn cần tôi phải nói rõ ràng như vậy ư!" Khi Tiếu Huyên đang sững sờ, giọng nói lạnh như băng của Quý Xuyên vang lên.

Rốt cuộc Tiếu Huyên cũng thấy được vật vừa rồi Quý Xuyên ném trên mặt cô...

Tất nhiên, khi anh ta vừa vào cửa, Tiếu Huyên đã thấy tờ báo. Ban đầu, cô ta cũng hoài nghi mục đích anh ta mang theo nó tới đây.

Tiếp đó, Quý Xuyên lấy ra phần giấy thỏa thuận ly hôn kia mà không phải tờ báo khiến Tiếu Huyên tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cô ta không nghĩ đến, cuối cùng anh ta vẫn lấy ra...

Tờ báo rơi trên mặt cô ta, sau đó rơi trên mặt đất mở ra hình ảnh người phụ nữ trẻ tuổi ôm chăn tựa vào ngực một người đàn ông trung niên, Tiếu Huyên lại một lần nữa cười lạnh.

"Vì cái này mà anh muốn cùng tôi ly hôn?" Chậm rãi nửa ngồi xuống, sau khi nhặt lên, Tiếu Huyên lần nữa mở tờ báo ra.

Chỉ là lúc này, cô ta sẽ không sợ hãi giống như lúc đầu thấy.

"Nếu như tôi nói, đây là Tiếu Bảo Bối hãm hại tôi thì sao?" Không có sợ hãi, không có lo lắng, cô ta chỉ là đơn giản mở tờ báo ra, dùng giọng nói bình tĩnh nói ra những lời này.

Bình luận

Truyện đang đọc