HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Táo đỏ phố núi

Tiếu Bảo Bối bị hôn tới mức nước miếng đầy mặt, nhưng cô thực sự không biết mới vừa rồi mình đã nói gì mà khiến cho Kiều Trác Phàm vui vẻ đến như vậy. Nhưng mà nếu như Kiều Trác Phàm đã vui vẻ vậy thì cô cũng có thể đi xuống được rồi phải không.

Nghĩ tới đây, Tiếu Bảo Bối vội vàng rèn sắt khi còn nóng: “Anh mau thả em xuống đi, có được không?” Nếu vẫn cứ ngồi ở đây, lỡ như cửa phòng làm việc có người đẩy vào và nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì cô không thể nào giải thích rõ được!

“Không được. Trừ khi em gọi anh là ông xã một lần nữa!” Lúc này Kiều Trác Phàm lại giống như là một đứa trẻ quấn quít người lớn đòi ăn kẹo, khóe miệng của anh cong sắp tới tận đuôi mắt luôn.

“Ông... Ông xã. Ưm...”

Tiếu Bảo Bối nghĩ cùng lắm thì làm theo lời anh nói để nhanh chóng rời khỏi bàn làm việc này, rời khỏi tư thế giam cầm kỳ quái của Kiều Trác Phàm, ai ngờ vừa mới gọi xong một câu như vậy thì cái miệng nhỏ của cô đã hoàn toàn bị Kiều Trác Phàm chặn lại rồi.

Kỹ thuật hôn của Kiều Trác Phàm rất cao siêu, Tiếu Bảo Bối căn bản không phải là đối thủ của anh.

Mấy lần đối chọi với nhau, khuôn mặt của Tiếu Bảo Bối đã nghẹn tới mức đỏ bừng lên. Nhìn bộ dạng mệt lả của cô, Kiều Trác Phàm chỉ có thể tạm thời buông tha cho cô. di@en*dyan(lee^qu.donnn).

Thuận tiện làm cho cô được như ý muốn, tự mình ôm cô từ trên bàn làm việc xuống, hơn nữa còn sửa sang lại làn váy cho cô.

Sau khi làm xong những chuyện đó, anh lại tự mình đưa cô tới ngồi ở trên sofa. Nhưng mà một tay của anh lại bá đạo chặn ở trên eo thon của cô, khiến cho cả người của cô không thể không dựa vào anh được.

“Được rồi. Bây giờ có thể nói cho anh biết mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không vui được chưa?”

Tay kia nhẹ nhà vuốt ve cánh môi của Tiếu Bảo Bối đã bị mình hôn cho có chút sưng lên, giọng nói của Kiều Trác Phàm so với bình thường khàn khàn hơn đôi chút.

Giọng nói như vậy giống như là cà độc dược* nở rộ, khiến cho người khác tiếp xúc với anh không nhịn được mà muốn trầm luân trong thế giới của anh.

Cà độc dược còn gọi là mạn đà la (hoa trắng), tên khoa học là Datura metel, thuộc họ Cà (Solanaceae). Thân thảo, cao 1–2 m, sống quanh năm. Phần gốc của thân hoá gỗ. Thân và cành non màu xanh lục hay tím, có nhiều lông to. Lá đơn, mọc so le, phiến lá nguyên hình trứng nhọn, gốc phiến lá không đều nhau. Hoa mọc đơn độc ở nách lá. Cánh hoa màu trắng hay vàng, dính liền nhau thành hình phễu, dài 16–18 cm. Quả hình cầu, đường kính khoảng 3 cm, mặt ngoài có nhiều gai mềm, chứa nhiều hạt màu vàng. (Theo Wiki)

Mà Tiếu Bảo Bối thì cũng bởi vì mới vừa rồi bị Kiều Trác Phàm hôn cho có chút mơ màng, suýt chút nữa thì ngủ đi mất. Mà giọng nói của Kiều Trác Phàm ở bên cạnh vang lên khiến cho cô hoàn hồn lại.

“Hả?” Ngược lại cô không còn nhớ nữa vậy mà anh vẫn còn nhớ tới chuyện này.

Còn cô thì thiếu chút nữa đã bị nụ hôn vừa rồi lấy đi tất cả lý trí.

“Nói nhanh một chút. Nếu không anh sẽ...” Nói những lời này xong, môi mỏng của Kiều Trác Phàm lại đột nhiên ghé sát lại. Ý sau không nói rõ ra nhưng mà cũng đã rất rõ ràng.

Bị dọa như vậy nên Tiếu Bảo Bối vội vàng tỉnh táo lại. Nụ hôn vừa rồi đã khiến cho cô thiếu chút nữa thì té xỉu rồi.

Nếu như lại hôn một lần nữa, vậy thì sẽ như thế nào đây?

“Em nói là được mà, anh đừng ghé sát lại nữa!” Tiếu Bảo Bối bội vàng vỗ vỗ lên vòm ngực rắn chắc của Kiều Trác Phàm, ý bảo anh ngồi thẳng dậy.

Dĩ nhiên tâm tình của Kiều đại thiếu rất tốt. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

Nhưng anh không để ý tới lời nói mà Tiếu Bảo Bối mới nói, mà đột nhiên cúi đầu xuống một lần nữa chặn môi của cô. Nhưng mà nụ hôn lần này chỉ là chạm vào cánh môi của cô một cái. Rồi anh nhanh chóng buông ra, hơn nữa còn nhìn Tiếu Bảo Bối bằng ánh mắt ‘coi như em biết điều’.

“Kiều Trác Phàm, anh hãy để em quay trở lại Tiếu Thị có được hay không?” Sau khi hai người đã ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh lại thì Tiếu Bảo Bối mở miệng.

Một câu nói này khiến cho tâm trạng vui vẻ vừa rồi của Kiều Trác Phàm bị đánh cho tan thành mây khói.

Nhìn thử xem, mới vừa rồi trên khuôn mặt của anh vẫn còn đang tươi cười rất vui vẻ. Lúc này lại trở nên tối sầm lại!

“Tại sao đột nhiên lại có suy nghĩ như vậy?” Bên trong đôi mắt sắc bén của anh lộ ra vẻ không vui.

Kiều Trác Phàm để cho Tiếu Bảo Bối đến tập đoàn Đế Phàm làm, động cơ thật sự rất đơn giản.

Ngoài chuyện không cho phép Quý Xuyên và Tiếu Huyên không có động cơ thuần khiết với Tiếu Bảo Bối ra thì phần nhiều chính là vì muốn tranh thủ thêm thời gian để cho bản thân anh và Tiếu Bảo Bối có thể gần gũi nhau hơn. Bởi vì làm như vậy thì bọn họ có thể có thời gian bồi dưỡng tình cảm với nhau nhiều hơn.

Đừng nghĩ cách làm này của anh rất bẩn thỉu.

Thử nhìn mà xem, cùng lắm thì Tiếu Bảo Bối mới đến tập đoàn Đế Phàm làm có một thời gian ngắn thôi, nhưng mà bây giờ cô đã chủ động đổi giọng gọi anh là ông xã, đây cũng là tiến bộ lớn nhất của Tiếu Bảo Bối trong mắt của Kiều Trác Phàm.

Tại những lúc mấu chốt như vậy, đương nhiên là Kiều Trác Phàm muốn có nhiều thời gian bám dính ở bên cạnh của Tiếu Bảo Bối, hy vọng tình cảm có thể tiến thêm một bước.

Nhưng mà lúc này Tiếu Bảo Bối lại đưa ra một yêu cầu như vậy, thử nói xem anh sao có thể vui vẻ được cơ chứ? 

“Có phải có người nào đã bắt nạt em không?” Kiều Trác Phàm tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tiếu Bảo Bối, ánh mắt khẽ lay động. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

Căn cứ vào mấy ngày trước, anh cũng hiểu rõ Tiếu Bảo Bối, mỗi ngày đều để cho cô ở chỗ này, cung cấp hết trái cây tới sữa chua cho cô, đáng lý ra thì cô nhóc này phải hết sức thích công việc này mới đúng! Cho nên anh cảm thấy, bây giờ cô đưa ra yêu cầu như vậy, tuyệt đối không phải là chỉ đơn giản tùy tiện nói ra.

“Cũng không có ai bắt nạt em hết...” Nhìn thấy vẻ mặt Kiều Trác Phàm có chút nghiêm túc, Tiếu Bảo Bối khẽ chép miệng một cái.

“Không có ai bắt nạt em? Vậy thì chính là em không thích làm việc bên cạnh anh?” Lúc nói ra lời này, lông mày của Kiều Trác Phàm khẽ nhíu lại, rõ ràng là anh đang không vui.

Bởi vì quá căng thẳng cho nên giọng nói của anh lúc này có chút không được tốt lắm.

Nghe vào tai lại có cảm giác giống như là đang chất vấn Tiếu Bảo Bối.

Mà Tiếu Bảo Bối nghe nói như thế thì hốc mắt bỗng chốc cũng đỏ lên.

“Thật ra thì không phải em không thích làm việc bên cạnh anh... Ở đây mỗi ngày đều được ăn sữa chua rất ngon lại còn là mùi vị mà em thích nhất nữa. Được làm công việc như vậy, tìm ở đâu ra được chứ?” Lúc nói đến chỗ này, Tiếu Bảo Bối hít hít cái mũi nhỏ, cố gắng để cho nước mắt không rơi ra khỏi hốc mắt của mình.

“Nếu đã cảm thấy công việc này tốt, vậy thì tại sao em còn muốn đi?” Bởi vì Kiều Trác Phàm có chút tức giận cho nên ánh mắt của anh đã nhìn đi chỗ khác. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.

Lúc này anh thực sự không hiểu nổi nếu Tiếu Bảo Bối đã thích công việc mà anh sắp xếp, vậy thì vì sao còn cố gắng muốn thoát khỏi anh! Chuyện này thật ngược với lẽ thường!

Cũng chính bởi vì cái dạng này, nên anh mới không nhìn thấy hốc mắt của Tiếu Bảo Bối đã đỏ lên.

Mà bởi vì hỏi câu này, nên Tiếu Bảo Bối mới giống như là chọc trúng chỗ đau, chóp mũi của cô cũng đỏ lên theo.

Nước mắt của cô vốn vẫn đang quanh quẩn ở trong hốc mắt, lúc này đã bắt đầu tràn ra mí mắt rồi đột nhiên chảy xuống ở chỗ đuôi mắt của cô.

“Em cũng không muốn mà. Nhưng mà Kiều Trác Phàm anh có nghĩ tới hay không, đột nhiên anh điều em tới đây, vị trí làm việc lại còn ở trong phòng làm việc của anh, những người khác có phục không? Ở chỗ này, trừ nói chuyện với anh ra, thì không còn ai nữa...”

Mỗi lần nhìn thấy người khác bàn tán xôn xao về chuyện gì đó, cô cũng muốn tham dự vào. Nhưng mà cô vừa đi tới, thì cảm giác như mỗi người đều bận việc rời đi, cảm giác thật sự không dễ chịu. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.

Giống như trong lòng đang tràn đầy nhiệt huyết trong nháy mắt lại bị hắt cho một chậu nước lạnh tắt ngủm đi.

Lúc nói xong lời cuối cùng, dường như Tiếu Bảo Bối đã hét lên.

Cơn tức giận đè nén mấy ngày, đột nhiên vào lúc này lại bộc phát.

Bình luận

Truyện đang đọc