HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Mèo (meoancamam)

Nhưng cũng có người khi thấy tình huống này liền không khỏi khó hiểu: Người đàn ông này không lạnh ư?

Hiện giờ tuy đã là mùa xuân!

Nhưng tuyết vừa tan, người bị gió lạnh thổi trúng chân cũng có thể phát run.

Nhất là vào lúc sáng sớm như vậy, gió thổi càng có nhiều hơi lạnh.

Nhưng người đàn ông này thế nhưng chỉ mặc quần áo đơn bạc như vậy rồi đứng trong gió rét...

Nhưng không ai biết, lạnh lẽo trong lòng anh so với lạnh lẽo mà cơ thể cảm nhận được càng khiến anh khổ sử.

Bởi vì từ hôm qua, Tiếu Bảo Bối liền không để ý đến anh nữa.

Đây là lần duy nhất từ sau sự kiện Nhạc Dương rời đi có thể khiến bọn họ nháo đến cương cứng như vậy.

Mà bây giờ còn nghiêm trọng hơn lần trước.

Lần trước tuy Tiếu Bảo Bối cãi nhau với Kiều Trác Phàm nhưng hai người bọn họ vẫn ở cùng một mái nhà, bọn họ còn có thể ngẫu nhiên nói vài câu.

Hon nữa Kiều Trác Phàm cũng có thể ngẫu nhiên dỗ cô vài câu để cô bớt giận.

Nhưng lúc này...

Từ hôm qua Tiếu Bảo Bối liền rời nhà!

Kiều Trác Phàm vừa dọn dẹp xong phòng bếp bị cháy khét thì liền đuổi theo tìm được cô.

Bởi vì cô cực kỳ không có sức sáng tạo bị tức liền chạy về nhà ngoại! Kiều Trác Phàm vừa qua đó thì liền thuận lợi tìm được cô.

Thế nhưng ngay lúc tìm được Tiếu Bảo Bối thì Kiều Trác Phàm không khỏi có chút đau lòng cô.

Vòng bạn bè của Tiếu Bảo Bối thật ra chỉ có duy nhất Nhạc Dương, sau đó bên ngoài có thêm một cái Diệp Tử Hi. Hiện giờ Nhạc Dương biến mất không còn dấu vết, Diệp Tử Hi tìm cô giống như bị điên rồi. Vậy nên Tiếu Bảo Bối cũng chỉ có thể trở về nhà mẹ đẻ của mình.

Nhưng Tiếu Bảo Bối không tìm được chỗ kể khổ như vậy lại nhốt chính mình trong phòng.

Ngay tại lúc Kiều Trác Phàm dùng chìa khóa dự phòng mở cửa thì cô lại giống như phát hiên rồi, cầm lấy tất cả những thứ có thể mà ném anh,

Dáng vẻ kia đến cha Tiếu nhìn còn có chút sợ hãi.

Vì bảo đảm an toàn của anh, cha Tiếu chỉ có thể khuyên Kiều Trác Phàm tạm thời rời đi trước. Chờ khi cảm xúc cô hơi ổn định rồi thì lại đến tìm cô.

Kiều Trác Phàm vốn không định quay về nhưng nhìn Tiếu Bảo Bối đề phòng anh giống như phòng cướp mà trái tim liền có chút bị thương.

Vì cô, anh đã làm nhiều như vậy, sao Tiếu Bảo bối có thể chỉ vì một chuyện liền gạt bỏ hết tất cả những cố gắng của anh rồi?

Điều này khiến Kiều Trác Phàm có chút tức giận.

Cho nên dưới sự giận dữ, anh rời khỏi nhà họ Tiếu.

Anh cũng muốn nhẫn tâm không để ý đến "tiểu bạch nhãn lang" kia!

Nhưng sau khi về đến nhà, anh lại không thể đi vào giấc ngủ cả đêm.

Bởi vì "tiểu bạch nhãn lang" kia đã sớm ở trong lòng anh, hơn nữa còn độc chiếm nơi đó thành tổ của riêng mình.

Dù cho anh có cố gắng khống chế bản thân không nghĩ đến cô, không nhìn tới cô nhưng anh vẫn vì lo lắng mà chẳng thể ngủ được.

Cứ như vậy, sau một đêm không ngủ, anh vẫn gọi cho cô.

Nhưng cô nhóc đó lại vô cùng tàn nhẫn, chỉ cần anh gọi đến liền sẽ từ chối nghe.

Rơi vào đường cùng, Kiều Trác Phàm cũng chỉ có thể gọi điện cho cha Tiếu, hi vọng có thể qua cha Tiếu có được chút tin tức về cô, càng hi vọng có thể nhờ cha Tiếu giúp hóa giải mâu thuẫn giữa bọn họ: "Ngài giúp con đưa điện thoại cho cô ấy, được không?"

"Trác Phàm..." Cha Tiếu ngừng một hồi lâu không ra tiếng. Sau một lúc bên kia liền truyền đến giọng nói của ông.

Ông còn chưa kịp mở miệng, Kiều Trác Phàm liền biết đáp án của ông là gì rồi.

"Cha, con biết rồi! Vậy trước cứ vậy đi..."

Cuối cùng, Kiều Trác Phàm lại bất đắc dĩ cúp điện thoại.

Thật ra, trong nhiều năm từng trải như vậy của Kiều Trác Phàm anh, dường như những lần bị từ chối lạnh lùng như vậy thật sự ít đến có thể đếm được.

Nhưng cô nhóc kia lại làm được, còn làm đến tuyệt tình.

Khiến cho Kiều Trác Phàm anh cơm nước không vô, còn hung hăng khiến trái tim anh đau...

Dựa gần điện thoại, đôi mắt của người đàn ông hoàn toàn tối sầm lại...

- - đường phân cách - -

"Con gái, thật sự tức giận đến vậy sao?" Cha Tiếu vừa cúp điện thoại với Kiều Trác Phàm, sau khi cất điện thoại liền nói với Tiếu Bảo Bối vẫn luôn đứng bên cạnh từ lúc Kiều Trác Phàm gọi đến.

Tuy con nhóc này bướng bỉnh không chịu nhận điện thoại của Kiều Trác Phàm nhưng cha Tiếu vẫn nhận ra được con bé này vẫn nhớ đến thằng bé kia.

Nếu không thì con bé này cũng sẽ không đứng coi điện thoại ở đây từ đầu đến cuối.

"Con không có!" Bị hỏi đến vấn đề này, Tiếu Bảo Bối lập tức quay đầu.

"Không có thì tốt!" Cha Tiếu nhìn cô xoay mặt cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Nói thật, anh thật ra cũng biết hiện giờ Tiếu Bảo Bối đang tức giận cái gì.

Nhưng mà vấn đề này, người ngoài cũng không thích hợp giải quyết!

Sau khi làm bữa sáng cho Tiếu Bảo Bối, cha Tiếu liền đơn giản thu thập một chút liền chuẩn bị đến công ty.

Ra đến cửa, cha Tiếu lại nói với Tiếu Bảo Bối: "Nếu như muốn gặp thằng bé thì vẫn nên gọi điện cho nó thôi!"

Cô vẫn luôn canh giữ bên điện thoại, nếu cha Tiếu nhìn không ra trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì thì cái chức cha này của ông cũng làm không rồi.

"Con mới không cần..."

Cô vẫn không được tự nhiên nói.

Nhưng ngay tại khoảnh khắc cha Tiếu ra cửa, nước mắt trong suốt vẫn rơi xuống.

Kiều Trác Phàm, đồ tồi!

Đều nói tốt sẽ không vì kẻ làm ăn bạc tình đến nỗi có thể bán vợ cầu tiền như anh, vì cái gì khi người khác nhắc đến anh em lại không thể nhịn được mà rơi lệ?

"Hu hu..." Cha vừa đi, căn phòng này chỉ còn lại mình cô. Cô lúc này rốt cuộc cũng có thể buông xuống uất ức cùng tủi thân trong lòng mà phát tiết rồi...

- - đường phân cách - -

"Mấy người đang làm cái gì vậy?"

"Đưa ra bản kê khai như vậy, mấy người vẫn muốn tiếp tục "ngốc" trong tập đoàn Đế Phàm?"

Bình luận

Truyện đang đọc