HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Đỗ Song Nhi (yên yên)

Tiếu Huyên bị phun nước miếng, tất nhiên sắc mặt không tốt, nhưng cô ta hiểu rõ, nói đạo lý với loại người này đến cuối cùng chịu khổ sẽ là mình. Vì vậy, giọng điệu Tiếu Huyên liền nhẹ nhàng: "Tôi nói là, bây giờ tôi có thể kiếm tiền trả lại cho các người!"

"Cô xem chúng tôi là trẻ con muốn đùa giỡn à? Tôi bỏ qua cho hai người, sau đó hai người chạy mất thì làm thế nào?" Người đàn ông mặt sẹo không khách khí với Tiếu Huyên nữa, hắn bước tới nắm lấy tóc cô ta.

"Anh nhìn cái này xem! Tôi có những thứ này mà còn lừa các người sao?" Mặc dù bị túm tóc, nhưng Tiếu Huyên vẫn cố gắng lấy Laptop đưa tới trước mặt người đàn ông.

Một ít chuỗi chữ số phía trên khiến đôi mắt hắn ta sáng lên.

"Đã có nhiều tiền như vậy, đem khoản trả vẫn còn dư dả đấy!"

"Nhưng nếu bây giờ chúng tôi bán đi sẽ lỗ vốn rất nhiều." Đây đều là thứ gần đây hai mẹ con bọn họ vất vả lắm mới lấy được. Vào lúc này bán đi thì chỉ có lỗ chứ đừng nói dư dả gì.

"Tôi không quan tâm! Tôi chỉ biết nếu hiện tại không lấy được tiền về, tôi sẽ rất khó giao phó với lão đại!" Người đàn ông mặt sẹo một bộ không thương lượng gì thêm.

"Nhưng..." Tiếu Huyên hiển nhiên có chút do dự.

"Nếu không, tôi có một đề nghị!" Vừa lúc đó, hắn ta giống như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, hướng về phía Tiếu Huyên nói.

"Đề nghị gì?" Tiếu Huyên cùng Tiếu Vi bên cạnh đồng thời hỏi.

Nhìn dáng vẻ vội vàng của mẹ con hai người, hắn nói: "Các người có thể đem những cổ phiếu này bán cho tôi! Chờ các người có tiền liền chuộc về, vậy không phải là được rồi sao?" Người nọ giống như là không chút để ý đưa ra một đề nghị như vậy. Chỉ là khi người khác lơ đãng, trong con ngươi lại chợt lóe.

Cũng trong lúc đó, hai mẹ con đều đồng thanh: "Không được!"

"Không được? Không được thì chặt một tay hay một chân để về báo cáo vậy!" Nói đến đây, người đàn ông mặt sẹo lại phất tay, người cầm dao vừa lui xuống lại tiến lên trước mặt họ.

Tiếu Vi cùng Tiếu Huyên bị dọa run rẩy.

"Không cần..."

"Cứu mạng..."

Mẹ con hai người tiếp tục vừa ôm nhau vừa hét to.

"Nếu muốn sống, liền đem những thứ cổ phiếu này tạm thời cũng bán cho tôi, dĩ nhiên tôi cũng sẽ cho các người một giá cả hợp lý. Đợi đến lúc có tiền lại đến mua lại cũng không muộn a!" Người đàn ông mặt sẹo nhìn bọn họ bị sợ đến mềm nhũn chân, cười cười.

"..." Cả quá trình, Tiếu Huyên vẫn cắn chặt hàm răng. Bởi vì cô ta biết, một khi bán đi có thể xảy ra biến số rất lớn.

Nhưng vào thời điểm này, Tiếu Vi cũng không biết là bị dọa sợ hay sao, chứng kiến con dao ngày càng đến gần, bà ta đột nhiên gào thét: "Tôi bán!"

"Mẹ, mẹ điên rồi sao?" Tiếu Huyên nghe Tiếu Vi nói bán cũng thét lên.

"Con gái, không phải là mẹ điên rồi, mà là mạng sống quan trọng hơn! Mất mạng, muốn số tiền này có ích lợi gì?" Dường như Tiếu Vi nói ra những lời được rút ra từ những kinh nghiệm xương máu.

"Chuyện này..." Tiếu Vi đã quyết định rồi, lúc này Tiếu Huyên cho dù có muốn thay đổi cũng không làm nên chuyện gì.

Cũng vào lúc này, người đàn ông mặt sẹo lại đột nhiên khoa tay một cái, sai thuộc hạ đi tới: "Đem vật kia lấy ra!"

Người nọ nhanh chóng lấy ra một phần giấy a4 đưa tới trước mặt Tiếu Huyên và Tiếu Vi.

"Thức thời thì nhanh chóng ký tên đi! Nếu không..." Hợp đồng bị đưa tới trước mặt Tiếu Vi, cây dao cũng ăn ý đặt trên cổ của Tiếu Huyên.

Tiếu Vi cũng không đoái hoài nhìn điều khoản hợp đồng này là cái gì, trực tiếp cầm bút lên ký.

Bà ta ký xong, phần hợp đồng kia liền nhanh chóng bị lấy về.  Tiếu Huyên muốn đến xem cũng vô ích.

"Được, hợp tác vui vẻ! Hy vọng lần sau chúng ta còn có cơ hội hợp tác!" Ký xong hợp đồng, người đàn ông mặt sẹo liền mang theo các huynh đệ hùng dũng rời đi.

Tận đến giờ phút này, Tiếu Vi cùng Tiếu Huyên còn có chút chưa tỉnh hồn. Sau lại, Tiếu Huyên ở tỉnh táo sau, đem Tiếu Vi đưa đến bệnh viện vá lại trên đầu vết thương. Chẳng qua là khi nhìn cả đầu cũng bị bao lấy vải thưa mẫu thân, Tiếu Huyên lại cảm giác có chỗ nào không đúng sức lực...

—— tuyến phân cách ——

Hôm nay là chủ nhật, khó có được một ngày Tiếu Bảo Bối không cần đi làm, đang ở nhà nhìn trần nhà.

Ai bảo bây giờ cô là một phụ nữ có thai, ngay cả chút nhân quyền cùng quyền lợi giải trí cũng không có!

Cả ngày trừ ăn ra chính là ăn, nếu không thì là ngủ. Nếu không phải cô kiên trì đến Tiếu thị đi làm, đoán chừng còn có thể không được trò chuyện với ai mất.

"Thành công không?" Lúc Tiếu Bảo Bối nằm trên ghế salon nhìn chằm chằm trần nhà, bên kia truyền đến tiếng của Kiều Trác Phàm.

"Tốt, tôi biết rồi!" Cuộc đối thoại đơn giản nhanh chóng kết thúc, Kiều Trác Phàm liền cúp điện thoại. Sau đó, Tiếu Bảo Bối thấy anh từ thang lầu đi xuống.

Gần đây, anh dùng thiết bị điện tử liền cách xa cô. Dù Chủ nhật hai người ở cùng một phòng, anh cũng sẽ chủ động đến lầu ba. Đợi đến dùng xong máy vi tính mới có thể xuống lầu.

Chỉ là nhìn anh vừa xuống, trên tay còn cầm một cái áo khoác tây trang dáng vẻ, Tiếu Bảo Bối biết anh muốn ra ngoài.

Một khắc kia, Tiếu Bảo Bối cũng vội vàng cầm áo khoác nhỏ đặt ở trên bàn lên, hấp ta hấp tấp chạy về phía anh: "Kiều Trác Phàm, anh đi đâu vậy? Cho em theo với!"

Đối với phản ứng này của Tiếu Bảo Bối c, Kiều Trác Phàm không hề xa lạ. Gần đây, chỉ cần anh vừa ra khỏi cửa, cô liền muốn đi theo.

Nhìn nha đầu này hiện tại giống như chú chim nhỏ nhào vào ngực mình, Kiều Trác Phàm rất khổ não.

"Bảo bảo, hôm nay không thể đi theo!" Nhìn cô một tay đã cầm áo khoác, một tay mang túi hồ ly, Kiều Trác Phàm chỉ có thể giữ cô lại, giải thích.

"Không thể đi theo? Tại sao?" Lúc Tiếu Bảo Bối nói lời này, lại sờ soạng bụng mình một cái.

Đối với việc gần đây Tiếu Bảo Bối luôn dính lấy anh, Kiều Trác Phàm không có chút nào kháng cự. Thật ra thì, đây chính là thứ anh mơ ước nhất. Mặc kệ lúc nào chỗ nào, đều có thể nhìn thấy bảo bảo nhà anh thì đó chính là hạnh phúc lớn nhất cả đời này của Kiều Trác Phàm.

Nhưng Kiều Trác Phàm có chút không rõ, trước kia Tiếu Bảo Bối mặc dù thích bám người, nhưng cũng không như bây giờ, không giây phút nào không muốn dính lấy anh. Biến hóa này, hình như là từ sau lần náo loạn trước.

Lúc anh muốn ra ngoài, cô cơ hồ đều sẽ hỏi kỹ anh muốn đi đâu, gặp người nào...Tiếu Bảo Bối như vậy làm Kiều Trác Phàm có chút bận tâm không biết có phải cô đang lo lắng cái gì hay không.

"Kiều Trác Phàm, em chỉ muốn đi theo thôi! Anh cho em đi theo đi, có được hay không?" Thời điểm Kiều Trác Phàm suy tư điều này, Tiếu Bảo Bối lại bắt đầu ở bên cạnh mè nheo.

Nhìn bộ dáng quật cường kai của cô, Kiều Trác Phàm chỉ có thể ôm cô vào trong lòng dụ dỗ: "Bảo Bảo,anh ra ngoài gặp mặt một người. Em không cần khẩn trương như vậy, anh sẽ không rời xa em và đứa bé!"

Nghe được lời này, bàn tay Tiếu Bảo Bối cầm túi xách hồ ly rõ ràng cứng đờ. Thì ra Kiều Trác Phàm cũng nhận thấy được sự khác lạ gần đây của cô? Chỉ là, anh có thể nhận thấy cũng là chuyện đương nhiên, dù sao thời gian này hành động của cô thật sự quá khác thường, muốn anh không chú ý cũng khó.

Tiếu Bảo Bối cũng thừa nhận gần đây cô giống như biến thái, bám lấy Kiều Trác Phàm quá mức. Nhưng cô làm vậy đều có mục đích. Tiếu Huyên không phải nói, người trong lòng của Kiều Trác Phàm trở về rồi sao? Nếu Tiếu Bảo Bối ta luôn dính lấy Kiều Trác Phàm, có phải là có thể nhìn thấy cô ấy hay không?

Về phần cô muốn làm gì khi thấy người kia, Tiếu Bảo Bối vẫn chưa nghĩ ra. Chỉ là cô biết, nhất định cô sẽ không chắp tay nhường Kiều Trác Phàm! Loại chuyện tự mình chịu khổ để thành toàn cho người khác, Tiếu Bảo Bối cô không muốn làm.

Lại nói, bây giờ cô cũng không thể chỉ suy tính cảm thụ của mình, trong bụng cô còn có bảo bối! Nếu tặng Kiều Trác Phàm cho người khác thì chẳng phải con của cô sẽ không có ba ư?

Cho nên, cô kiên quyết sẽ không buông tay! Nhất là ngày đó sau khi cùng Kiều Trác Phàm chụp hình cưới, cô càng kiên định cái ý nghĩ này. Đây cũng là nguyên nhân sau khi trở về cô lại có thay đổi lớn như vậy.

"Kiều Trác Phàm, cho em theo đi, em sẽ không nói lời nào, cũng không ngó nhìn, còn không được sao?" Đứng ở trước mặt Kiều Trác Phàm, cô chu môi năn nỉ.

"Cũng không phải là không được! Nhưng Bảo Bảo, nơi đó không thích hợp với phụ nữ có thai, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở lại, sau đó chúng ta cùng đi ăn món gà rừng nướng hôm qua em muốn!" Thật ra thì, nếu là chỗ khác, Tiếu Bảo Bối chỉ cần thoáng nói lên một câu, Kiều Trác Phàm tuyệt đối sẽ vô điều kiện thỏa hiệp. Nhưng lần này...

Noi anh đi có chút máu tanh, anh không hy vọng thế giới đơn thuần của Tiếu Bảo Bối bị những thứ này ô nhiễm.

"Kiều Trác Phàm, em không thèm để ý tới anh!" Không có được đáp án mình muốn, Tiếu Bảo Bối thở phì phò chạy ra.

Đến nước này, Kiều Trác Phàm chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cùng tiến lên dỗ dành cô. Đợi đến lúc anh ra cửa đã là của một giờ sau.

Một mình Tiếu Bảo Bối ở nhà lại bắt đầu nhàm chán. Lúc trước Kiều Trác Phàm còn ở trên lầu, cô còn có thể ở lầu dưới hầm hừ, để anh xuống lầu trò chuyện cùng cô, giết thời gian một chút cái gì. Nhưng bây giờ...

Ngôi nhà lớn như vậy, nhưng ngay cả một người nói chuyện với Tiếu Bảo Bối cũng không có! Vì nhàm chán, Tiếu Bảo Bối liền đứng lên đi lại tới lui trong biệt thự. Cuối cùng, bước chân Tiếu Bảo Bối dừng trước một cái cửa lớn đang đóng chặt.

Tiếu Bảo Bối cũng không quên, ngày đầu tiên cô và Kiều Trác Phàm kết hôn, anh dẫn cô tham quan nhà. Anh nói cô có thể vào bất kỳ gian phòng nào trừ gian phòng trước mặt này.

Nhưng trong phòng này rốt cuộc có cái gì không thể để người khác vào? Tiếu Bảo Bối thật sự rất tò mò. Chỉ là trước đó, cô vẫn chưa từng nghĩ muốn xem trong phòng này là cái gì. Nhưng bây giờ không giống nhau...

Cô nghĩ mình phải đi vào lòng của Kiều Trác Phàm, muốn hiểu rõ  tất cả những gì thuộc về anh...

Nghĩ tới đây, bàn tay nhỏ nhắn của Tiếu Bảo Bối đột nhiên đưa tay, nắm chặt tay cầm. Chỉ là cô xoay hồi lâu lại phát hiện nó không hề động đậy.

Cánh cửa này bị khóa?

Nhưng chỉ chút khó khăn này cũng không đả kích được sự tích cực của Tiếu Bảo Bối. Cô lấy một cây kẹp tóc trên đầu xuống, học theo cách ăn trộm mở khóa trong phim truyền hình, họ luôn dễ dàng mở khóa chỉ bằng một cây kẹp tóc.

Mặc dù cô chưa từng học qua kiến thức chuyên nghiệp của phương diện này nhưng Tiếu Bảo Bối tin tưởng tư chất mình thông minh, nhất định có thể bách chiến bách thắng, phá được tất cả cửa ải khó khăn.

Nhưng rõ ràng Tiếu Bảo Bối đã đánh giá cao năng lực của mình. Hơn nửa tiếng sau, dù đầu vai ê ẩm, cô vẫn không thể nào mở ra cánh cửa này, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi. Chỉ là cô thề, một ngày nào đó, lão nương nhất định sẽ quay trở lại đấy! Đến lúc đó nếu kẹp tóc không mở được thì cô sẽ lấy búa chém nó ra...!

Sau khi đem cánh cửa mắng vô số lần, Tiếu Bảo Bối lại tiếp tục đi về phía trước. Lần này, cô dừng lại là thư phòng của Kiều Trác Phàm. Hiện tại cô biết, ngoài phần lớn thời gian Kiều Trác Phàm ở bên cạnh cô thì anh đều ở đây. Muốn cảm giác hơi thở của anh, vậy thì đi dạo một vòng trong thư phòng.

"Rất nhiều sách!" Mỗi lần tiến vào, Tiếu Bảo Bối cũng sẽ phát ra một tiếng than sợ hãi như vậy. Trong phòng này, tủ sách cơ hồ có ba tầng cao.

Chỉ là Tiếu Bảo Bối cũng có chút hoài nghi: "Nhiều sách như vậy, Kiều Trác Phàm đều xem xong sao? Nếu không thì bày để trang trí à?"

Sau khi tự thì thầm một lúc, để không nhàm chán, Tiếu Bảo Bối quyết định rút ra vài cuốn sách xem một chút. Ở một đống lớn sách bên cạnh, Tiếu Bảo Bối chỉ tuyển chọn những cuốn mà cô có thể với tới .

Một hơi cầm mười mấy cuốn, cô đặt trên bàn của Kiều Trác Phàm. 《Ngạo mạn cùng thành kiến,《Jane Eyre》, cùng《 Thánh kinh chuyện xưa 》.Lúc học đại học, những sách này người khác đều đọc thuộc làu. Nhưng lúc đó Tiếu Bảo Bối cả ngày chỉ bận rộn lấy lòng Quý Xuyên, cũng không xem qua những sách này.

Cho nên, hôm nay cô định bù đắp lại khoảng thời gian trước đây, đọc những quyển này một lần. Chỉ là vừa lật ra, Tiếu Bảo Bối liền gặp khó khăn! Bìa của chúng là tiếng Trung nhưng nội dụng bên trong đều viết bằng tiếng Anh.

Lúc đi học, Tiếu Bảo Bối học khá tốt các môn, chỉ có tiếng Anh là...

Bình luận

Truyện đang đọc