HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Mèo (meoancamam)

"Đúng vậy, Tiếu Bảo Bối chỉ có thể tự nhận xui xẻo, ai lại khiến cô ấy lúc trước mắt mù mới tìm kẻ thay lòng đổi dạ như cậu!"

Kiều Trác Phàm vẫn cảm thấy bản thân cực kỳ oan, ai ngờ đến Đàm Duật miệng lại thành như vậy: "Cậu..."

"Kiều, cậu đừng nói nhảm nữa! Còn nữa cậu xem, cậu coi đây tính cái gì là phí sinh hoạt? Chỉ mấy cái nhà máy sữa chua rách nát này, cậu liền cho rằng mấy hộp sữa chua này liền cho Tiếu Bảo Bối uống đến bảy tám chục tuổi sao?" Nghĩ đến mấy thứ vừa thấy được trong thỏa thuận kia, Đàm Duật liền nói.

"Đây là chuyện của tôi, không liên quan tới cậu! Còn muốn làm anh em thì nói ít đi vài câu cho ông đây!" Kiều Trác Phàm hiển nhiên không muốn tiếp tục cái đề tài này.

Mà sau khi Đàm Duật nghe như vậy cũng chỉ có thể nhún vai.

Được rồi, hôm nay anh sẽ chính thức ra mặt như vậy thật ra đều vì Anna nhờ vả.

Mà lúc này, Kiều Trác Phàm đã trở thành nói cái gì cũng nghe không vào, anh còn tiếp tục ở trong này nhắc lại cũng chẳng có kết quả gì. Nghĩ vậy, Đàm Duật liền nhấc chân bước ra ngoài cửa.

Chỉ là khi đi đến cửa văn phòng anh liền mở miệng, thế nhưng lời của anh cũng không dành cho Kiều Trác Phàm mà lại nói cho A Vĩ: "A Vĩ, cậu nhìn Kiều thật tốt, đúng rồi vẫn nên chuẩn bị thêm chút khăn giấy. Sau khi ly hôn hẳn có người sẽ phải dùng đến đấy!"

Trước khi đi liền hùng hổ cười nhạo Kiều Trác Phàm một cái, sau khi nhận được vài lần thờ ơ của anh, Đàm Duật liền vui vẻ hớn hở rời đi.

Đối phó với Kiều Trác Phàm xong, hiện tại nên đến hẹn với Lăng Công Chúa...

Hôm nay nên đến phiên làm cái gì đây?

Miệng nhỏ đã hôn, tay nhỏ đã kéo, vậy hẳn tiếp theo nên tiến hành vận động thân thiết?

Nghĩ đến điều gì đó, Duật Tiểu Gia liền mang theo nụ cười đầy bỉ ổi rời đi!

A Vĩ bị lưu lại chỉ có thể dưới gió lạnh trừng mắt to mắt nhỏ với Kiều Trác Phàm...

A Vĩ hò hét trong lòng: Vì cái gì mỗi lần bị thương đều là tôi!

- - đường phân cách - -

"Bảo Bối, con có phải ăn nhiều quá hay không?" Cha Tiếu vẫn giống ngày thường, vừa về đến nhà liền làm một bàn đồ ăn nóng hầm hập.

Có chút lo lắng Tiếu Bảo Bối sẽ khẩu vị không tốt giống mấy ngày trước, ông còn cố ý làm thêm vài món khai vị.

Cũng không biết do món khai vị có hiệu quả hay còn có nguyên nhân nào khác, hôm nay Tiếu Bảo Bối ăn đến nhiều.

Sức ăn kia đến cha Tiếu nhìn còn có chút lo lắng.

Nhìn Tiếu Bảo Bối vừa mới ăn xong một bát cơm to liền bắt đầu xới tiếp trong nồi cơm, cha Tiếu liền lo lắng trùng trùng.

"Cha, con chỉ là có chút đói..."

Khi Tiếu Bảo Bối nói đến đây, miệng cũng nhịn không được ợ một cái.

Được rồi, đến miệng của cô cũng bắt đầu phản kháng.

Thật ra hai ngày trước cô hoàn toàn không ăn được cái gì.

Có đôi khi cha Tiếu bận đi làm không thể canh chừng cô, cô liền có thể một giọt nước cũng không uống cả ngày.

Nếu dựa theo lượng cơm ăn hàng ngày, hiện tại cô cũng no đến căng rồi.

Nhưng sau khi nghĩ tới hai vạch trên que thử thai, Tiếu Bảo Bối liền cố gắng bới cơm vào trong miệng mình.

Thật ra, cô chính là lo lắng mấy hôm trước bản thân đều không có ăn được gì, dinh dưỡng cho đứa bé trong bụng liền không đủ.

Cách ăn nhồi nhét thức ăn tối nay chính là vì bổ sung dinh dưỡng cho đứa bé.

"Bảo Bối, con có phải có tâm sự gì hay không?"

Nhìn Tiếu Bảo Bối lại bắt đầu vùi đầu ăn cơm, cha Tiếu hỏi.

"Không... không có đâu!" Về điều này, Tiếu Bảo Bối có chút chột dạ.

Hiện tại cô có thai, vốn nếu cô nói tin này cho cha Tiếu ông hẳn sẽ vô cùng vui vẻ mới đúng!

Nhưng cô chưa nói!

Bởi vì cô muốn nói tin tức này đầu tiên cho Kiều Trác Phàm, khiến anh vui vẻ vui vẻ!

Cho nên, cô nhìn cha Tiếu đầy vẻ mặt chờ mong muốn có được đáp án từ trong miệng cô, tất cả đều là áy náy.

"Không có cũng không thể ăn hết như vậy, nếu ăn no căng thì làm sao giờ?"

Cha Tiếu nhìn mặt Tiếu Bảo Bối cả ngày đều không thể nghe được đáp án mà mình muốn, chỉ có thể buông tha.

"Vậy... con liền ăn thêm một miếng thôi!"

Tiếu Bảo Bối nói xong liền xới một thìa cơm lớn đút vào trong miệng mình. Chép môi vài lần, cô cảm thấy vẫn nên thêm một chút mới có thể bù lại dinh dưỡng hai ngày trước không cung cấp đủ cho đứa bé. Vậy nên cô lại nhân lúc cha Tiếu còn ăn món khác liền nhanh chóng múc thêm hai thìa cơm nhét vào miệng.

Đợi đến khi cha Tiếu ngẩng đầu nhìn cô, cả gương mặt tươi tắn của cô đều là cơm, tròn tròn. Nhưng cô không dám dùng mắt to của mình đối diện với cha Tiếu, sợ bị cha phát hiện khi nãy bản thân lại vụng trộm ăn thêm hai thìa cơm.

Cơm nước xong, Tiếu Bảo Bối liền nghỉ ngơi từ sớm!

Sau khi nhìn thấy hai vạch trên que thử thai, cô cực kỳ tự giác phân loại bản thân thành phụ nữ có thai, phải ăn nhiều ngủ nhiều mới có sức lực sinh ra một cục cưng nhỏ khỏe mạnh.

Vì thế, ngày hôm nay của Tiếu Bảo Bối kết thúc trong giấc mộng ngọt ngào.

Trong mộng, cô nói cho Kiều Trác Phàm biết cô mang thai, Kiều Trác Phàm vui vẻ đến hỏng rồi, ôm cô hôn rồi lại hôn...

Mà cô ở trong mộng, cười đến thành tiếng.

Kiều Trác Phàm tha thứ cô, thế giới của cô lại có anh làm chỗ dựa, thật tốt!

- - đường phân cách - -

Trong nhà hàng Tây cách cao ốc Đế Phàm khá gần, Tiếu Bảo Bối cũng không biết đã hỏi A Vĩ đến lần thứ mấy: "Anh A Vĩ, sao Kiều Trác Phàm còn chưa có tới?"

Được rồi, tối hôm qua Tiếu Bảo Bối đi ngủ từ rất sớm, hôm nay ngủ dậy liền thấy tinh thần cũng không tệ lắm.

Vậy nên sáng sớm cô liền đến chỗ này chờ Kiều Trác Phàm rồi.

Đợi không thấy Kiều Trác Phàm, cô liền gọi điện đến văn phòng A Vĩ.

Tuy số di động của Tiếu Bảo Bối cô bị Kiều Trác Phàm và A Vĩ xếp vào sổ đen nhưng điện thoại bàn không có chức năng này.

Rất nhanh A Vĩ liền đến đây.

Nhưng bởi vậy Tiếu Bảo bối vẫn luôn thúc giục.

A Vĩ nào đâ biết được, Kiều thiếu khi nãy vẫn ra cửa cùng anh tại sao đến giờ vẫn chưa đuổi tới?

Cho nên dưới sự thúc giục của Tiếu Bảo Bối, A Vĩ chỉ có thể liên tục trả lời: "Kiều thiếu rất nhanh sẽ đến, xin yên tâm một chút đừng vội nóng nảy!"

Thế nhưng, A Vĩ chỉ chắc sẽ giải quyết việc chung lại không biết rằng, thật ra trong tay Tiếu Bảo Bối vẫn cầm que thử thai đã được xác nhận ngày hôm qua.

Cô sẽ không ngại phiền toái thúc giục như vậy chẳng qua hiện tại cô vô cùng khẩn cấp muốn chia sẻ tin tức cô đã mang thai với Kiều Trác Phàm.

Mà A Vĩ thấy cô tràn đầy chờ mong liền có chút lo lắng không biết từ đâu. Tiếu Bảo Bối, nếu cô phát hiện Kiều Trác Phàm đến không phải vì muốn hòa hảo với cô, cô sẽ như thế nào?

Nhưng lúc này Tiếu Bảo Bối chỉ thỉnh thoảng nhìn xem que thử thai trong túi có yên ổn nằm trong túi mình hay không, đâu còn lo lắng cái khác?

Hết chương 180.

Bình luận

Truyện đang đọc