HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: đỗ song nhi (yên yên)

"Tiếu Bảo Bối..." A Vĩ nhìn Tiếu Bảo Bối ngồi đợi với tâm trạng trông ngóng, đột nhiên kêu tên cô.

Tiếng gọi này khiến Tiếu Bảo Bối cảm giác có chút kỳ quái.

Hiện giờ bọn họ đang ngồi đối diện nhau trong nhà hàng Tây tương đối xa hoa, không hề có tiếng ồn ào náo động nào tồn tại.

Cho nên, âm thanh của A Vĩ quá to rồi...

"Chuyện gì?" Dạ dày lại cồn cào khó chịu khiến Tiếu Bảo Bối có chút buồn nôn. Cô vội vàng cầm ly nước chanh ở bên lên uống vài ngụm, miễn cưỡng đè cảm giác buồn nôn xuống.

"Tôi muốn nói với cô..." A Vĩ dự định nói cho Tiếu Bảo Bối biết động cơ lần này Kiều Trác Phàm tìm đến cô để cô không mong đợi như vậy.

Nhưng ngay lúc này, Kiều Trác Phàm xuất hiện.

Kiều Trác Phàm vẫn là Kiều Trác Phàm.

Dù trong thời gian ngắn anh gầy rất nhiều nhưng bên trong cả nhà hàng Tây cũng không có ai có thể áp đảo khí thế của anh.

Kiều Trác Phàm vừa tiến vào liền trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

Mà Tiếu Bảo Bối vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa chính, chờ anh đến.

Cho nên anh vừa vào, Tiếu Bảo Bối lập tức nhận ra.

A Vĩ cũng rất nhanh chóng chú ý tới sự khác thường của Tiếu Bảo Bối, theo tầm mắt cô nhìn về một nơi nào đó...

Nhìn thấy Kiều Trác Phàm mang một đôi giày da màu đen sáng bóng chậm rãi đi về phía này, A Vĩ lựa chọn ngậm miệng lại!

Kiều Trác Phàm đến rồi!

Vậy thì có vấn đề gì để cho hai người bọn họ tự giải quyết đi...

Nghĩ tới đây, A Vĩ đứng dậy, lúc đi ngang qua Kiều Trác Phàm cúi người chào anh, sau đó nhanh chóng rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai người bọn họ.

Chỉ là cả quá trình, Tiếu Bảo Bối và Kiều Trác Phàm không ai chú ý tới A Vĩ rời đi, tầm mắt bọn họ đều đặt trên người của đối phương.

Tiếu Bảo Bối chú ý tới, tóc của Kiều Trác Phàm ngắn hơn rất nhiều, nhất là hai bên thái dương. Nhưng những điều này vẫn không ảnh hưởng đến khí chất cao quý của anh. Đặc biệt là chiếc cằm nhọn không có một cọng râu ria càng làm cho người ta cảm thấy sạch sẽ, nho nhã.

Tất cả những thứ này cho thấy thời gian này anh sống cũng không tệ lắm nếu không chú ý đến việc dường như anh gầy hơn trước nhiều. 

"Kiều Trác Phàm..." Tiếu Bảo Bối vừa nhìn thấy anh, hốc mắt liền bắt đầu ửng đỏ.

Cô chưa bao giờ biết rằng, có loại nhớ nhung có thể xâm nhập vào tận xương tủy của mình.

Khoảng thời gian này không thấy anh, nhắm mắt lại trong đầu cô sẽ xuất hiện bóng dáng của anh. Có lúc nửa đêm mơ mơ màng màng cô còn tưởng rằng anh đang nằm ở bên cạnh. Nhưng khi cô muốn đến gần anh thì mới ý thức được đó chỉ là tưởng tượng của mình. Trái tim tựa như bị kim châm, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Nếu không phải cô rất thích ngủ vì mang thai thì có lẽ tình trạng bây giờ còn tệ hơn. 

"Kiều Trác Phàm, rốt cuộc anh cũng chịu gặp em rồi!" Chóp mũi Tiếu Bảo Bối ê ẩm, đôi tay cũng gắt gao nắm chặt túi hồ ly. Nhờ vậy cô mới có thể kiềm chế không cho nước mắt rơi xuống, không thể mất mặt như thế ở trước mặt Kiều Trác Phàm.

Cô chưa bao giờ biết rằng, thì ra mình cũng sẽ dùng nước mắt để thổ lộ đối với người mình nhớ nhung.

Trước kia quen biết Quý Xuyên, anh ta luôn tìm đủ mọi lý do để qua loa lấy lệ với cô, dù bọn họ hẹn hò thì có khi một hai tháng không gặp mặt cũng là chuyện bình thường. Khi đó, mặc dù có chút thất vọng nhưng lại không khổ sở hay đau lòng.

Nhưng đối với Kiều Trác Phàm, chỉ mấy ngày không gặp mà cô lại có cảm giác sắp không chịu nổi rồi.

Nếu để cô chờ Kiều Trác Phàm giống như Quý Xuyên trước kia, tuyệt đối cô sẽ nổi điên mất!

Nghe Tiếu Bảo Bối nói, nhìn hốc mắt cô ửng đỏ, Kiều Trác Phàm mấp máy môi, định mở miệng nói gì đó.

Nhưng ngay lúc này, một nhân viên phục vụ đi tới.

"Quý khách, hiện tại người đã đến đủ rồi phải không? Mời quý khách chọn món ăn!"

Nghe nói thế, Tiếu Bảo Bối liền đưa tay định nhận lấy thực đơn.

Dường như khi mang thai, buổi sáng cô dễ bị choáng váng. Cho nên sáng sớm cha Tiếu làm những món trước kia cô thích nhất nhưng Tiếu Bảo Bối lại không ăn. Mặc dù cô tự dặn lòng, bây giờ bảo bảo trong bụng cần cô cung cấp dinh dưỡng. Nhưng vừa nhìn những món ăn kia cô liền không nhịn được chạy vào toilet nôn ọe hơn nửa ngày. Bận rộn từ sáng đến giờ, cô vẫn chưa ăn gì, ngược lại còn dằn vặt mình đến kiệt sức.

Chỉ là vừa đến buổi trưa, khẩu vị của cô sẽ khá hơn một chút. Nhất là vừa rồi nhìn thấy cổng nhà hàng để hình món bò bít tết, bụng Tiếu Bảo Bối liền bắt đầu cồn cào. Dường như gần đây cô thích ăn những món chiên, nướng. Tối qua Tiếu lão cha làm món móng heo nướng, cô đã ăn hơn một nửa...

Bây giờ nhìn bò bít tết đầy dầu mỡ, bụng cô bắt đầu lại kêu gào. Nếu không phải đợi Kiều Trác Phàm đến, có lẽ cô đã gọi trước một phần để ăn. Tiếu Bảo Bối an ủi đứa nhỏ trong bụng, bảo bối ráng đợi thêm một lát, chút nữa sẽ để con ăn thật no.

Hiện tại cuối cùng Kiều Trác Phàm đã tới, Tiếu Bảo Bối suy nghĩ chắc hẳn anh cũng sẽ không muốn để bảo bảo bọn họ đói bụng!

Cho nên, Tiếu Bảo Bối muốn gọi một phần thịt bò bít tết trước, trong lúc chờ chế biến cô có thể cùng Kiều Trác Phàm nói chuyện. Trò chuyện được một lúc, bò bít tết đến thì cô và bảo bảo cũng có thể ăn rồi.

Nhưng Tiếu Bảo Bối vừa mới đưa tay ra lại nghe được Kiều Trác Phàm nói với nhân viên phục vụ: "Còn một người bạn nữa đang đến, đợi một lát rồi gọi món sau."

Lời này của anh khiến Tiếu Bảo Bối sững sờ, cô nhìn chằm chằm vào hình thịt bò bít tết, liếm môi mấy cái. Nhưng cuối cùng, Tiếu Bảo Bối vẫn ngoan ngoãn thu bàn tay nhỏ bé của mình về.

Cô thật sự rất đói!

Nhưng Kiều Trác Phàm nói còn có một người nữa, đợi lát lát rồi gọi sau...

Vậy thì đợi chút nữa vậy!

Sau khi nghe Kiều Trác Phàm nói, nhân viên phục vụ lấy thực đơn đi trong ánh mắt buồn bã của Tiếu Bảo Bối.

"Kiều Trác Phàm, gần đây anh không khỏe chỗ nào à? Sao lại ốm như vậy!" Nhân viên phục vụ vừa đi, không khí giữa bọn họ liền rơi vào trầm lặng một hồi lâu. Cuối cùng, Tiếu Bảo Bối mở miệng trước.

"..." Bị Tiếu Bảo Bối hỏi như vậy, vốn từ sau khi ngồi xuống vẫn luôn uống nước chanh, làm bộ bận rộn nhiều việc, động tác trên tay Kiều Trác Phàm hơi chậm lại.

Kỳ thực, anh cảm thấy Tiếu Bảo Bối không có tư cách hỏi câu này.

Đầu tiên, người khiến anh trở nên chật vật như hôm nay không phải là một tay Tiếu Bảo Bối cô tạo thành sao?

Thứ hai, gương mặt hiện giờ của Tiếu Bảo Bối cũng không bằng nửa bàn tay anh. Chính cô đã gầy thành như vậy, làm sao có tư cách chất vấn Kiều Trác Phàm anh những điều này.

Lúc này, Kiều Trác Phàm càng buồn bực hơn với một vấn đề khác.

Không phải Tiếu Bảo Bối và Diêm Soái làm lành rồi sao?

Sao Diêm Soái lại chăm sóc cô thành như vậy rồi?

"Kiều Trác Phàm, anh đừng im lặng có được không?" Tiếu Bảo Bối không chịu nổi anh chỉ nhìn cô chằm chằm, không lên tiếng.

Cảm giác này, thật không tốt.

Nhưng dường như cô đã quên một điều, từ trước đến giờ Kiều Trác Phàm là một người ít nói, anh chỉ phá lệ trừ khi ở trước mặt Tiếu Bảo Bối cô mà thôi.

Mà bây giờ, nha đầu này náo loạn khiến anh mệt mỏi, dự định buông tay. Đã như vậy, anh cũng bắt đầu xem cô như những người anh không để ý tới.

"Kiều Trác Phàm..." Cô hỏi mấy câu, anh đều chưa trả lời. Tiếu Bảo Bối mím môi, ánh mắt đau thương.

Tiếu Bảo Bối nghĩ đến bảo bảo trong bụng...

Gần đây công việc bề bộn như vậy, đứa bé vẫn kiên cường sống trong bụng cô, vậy Tiếu Bảo Bối còn có lý do gì không kiên cường?

Sau khi tay cô nhẹ nhàng che trên bụng mình, Tiếu Bảo Bối lại hỏi: "Kiều Trác Phàm, anh còn hẹn người nào sao? Em... Em có chút chuyện muốn nói với anh!"

Lúc này, một tay của Tiếu Bảo Bối đang đặt trên túi của mình.

Cô định nói cho Kiều Trác Phàm biết bọn họ có cục cưng rồi, nếu anh không tin cô có thể lấy que thử thai trong túi cho anh xem.

Vốn dĩ cô cũng không muốn dùng đứa bé để cầu xin Kiều Trác Phàm tha thứ, nhưng dáng vẻ lạnh lùng hiện tại của anh, cái gì đều không nói, Tiếu Bảo Bối chỉ có thể bất đắc dĩ thay đổi ý tưởng ban đầu.

Vì để anh hồi tâm chuyển ý, dù là biện pháp gì cô đều có thể dùng. Bởi vì cô xác định, bây giờ trong lòng cô, Kiều Trác Phàm là độc nhất vô nhị, có vị trí vô cùng quan trọng.

"Chuyện gì?" Rốt cuộc, người đàn ông cũng cất tiếng nói đầu tiên với cô kể từ lúc gặp mặt tới giờ.

Bình luận

Truyện đang đọc