NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Trình Thanh Thông giương cong khóe môi, vừa nói một chữ "Vâng", điện thoại di động trong túi liền vang lên.

Cô ngừng nói, kéo khóa kéo ra, lấy điện thoại di động từ bên trong ra, khi nhìn thấy tên người gọi, Trình Thanh Thông kinh ngạc nhăn mày một chút, lúc nhìn thấy mẹ ném tới ánh mắt nghi ngờ thời, vội vàng trượt màn hình, nhận điện thoại: "Alo?"
"Đón được chưa?" Bên trong truyền tới âm điệu lạnh lẽo rét buốt của Tần Dĩ Nam.

Trình Thanh Thông bị cuộc gọi đột ngột của Tần Dĩ Nam làm cho có chút kinh ngạc, bỗng chốc ngây ngẩn, mới cứng đờ đáp: "Đón được rồi."
"Ở nơi nào?"
Tuy rằng âm điệu của Tần Dĩ Nam vẫn rất lạnh, nhưng đây lại là đối thoại bình thường đầu tiên sau khi anh và cô ly hôn, Trình Thanh Thông có chút không thích ứng xoay đầu, nhìn nhiều lần hoàn cảnh xung quanh, mới đáp: "Cửa ra B4."
Tần Dĩ Nam ở trong điện thoại không lên tiếng nữa.

Trình Thanh Thông chờ một lát, lấy điện thoại di động tới trước mặt, nhìn thoáng qua, tín hiệu bình thường, vừa mới chuẩn bị giơ điện thoại di động đến bên tai, "alo?" Một tiếng, mẹ Trình đứng bên người bỗng nhiên lôi kéo cánh tay cô: "A, kia không phải là Dĩ Nam sao?"
Trình Thanh Thông nhìn theo nơi mẹ chỉ, quả nhiên thấy Tần Dĩ Nam mặc âu phục, sải bước xuyên qua đám người, đi về phía cô và mẹ.


Tần Dĩ Nam cũng nhìn thấy Trình Thanh Thông và mẹ Trình, cắt đứt cuộc gọi đang kết nối, hai ba bước đi đến trước mặt bọn họ, lễ phép ôn hòa mở miệng nói xin lỗi với mẹ Trình: "Mẹ, thật sự xin lỗi, họp xong liền chạy tới đây, không nghĩ tới vẫn là muộn một chút."
Mẹ Trình nhìn thấy Tần Dĩ Nam, đặc biệt cao hứng: "Con bận như vậy, sao còn chạy tới đây một chuyến, Thanh Thông tới là được rồi."
"Sao con có thể không tới đón mẹ." Tần Dĩ Nam nhận lấy hành lý trong tay mẹ Trình, "Xe con đỗ ở phía dưới, đi thôi."
"Đi nha, Thanh Thông, ngẩn người nghĩ cái gì?" Mẹ Trình đi theo Tần Dĩ Nam, đi về phía trước hai bước, nhìn thấy Trình Thanh Thông còn đứng ngẩn ngơ tại chỗ, quay đầu hỏi một câu.

Trình Thanh Thông hoàn hồn, thu tầm mắt từ trên người Tần Dĩ Nam, "A" một tiếng với mẹ, liền bước đi, đuổi theo.

Trên dọc đường về nhà, mẹ Trình và Tần Dĩ Nam luôn tán gẫu không ngừng, Tần Dĩ Nam luôn là bộ dạng rất ôn hòa kia, mặc kệ mẹ Trình nói cái gì, anh đều rất có kiên nhẫn trả lời, lái đến nửa đường, có chút kẹt xe, anh còn quan tâm lấy một bình nước, vặn mở nắp, đưa cho mẹ Trình.

Trình Thanh Thông ngồi ở một bên, nhìn một màn này, tâm tình trở nên đặc biệt phức tạp.

Đây là Tần Dĩ Nam cô đã sớm quen thuộc đó, ôn nhuận như ngọc lễ phép nho nhã.


Cô đã từng cực kỳ thích bộ dạng này của anh, thậm chí vào lúc anh đối với cô lạnh buốt vô tình, cô còn từng hoài niệm bộ dáng ấm áp này của anh.

Giờ này phút này, cô nhìn thấy, phát hiện đáy lòng lại đau càng lợi hại.

Những đối tốt này của anh, đều là diễn kịch đi.

Lúc trước anh chính là dùng bộ dạng này, lừa đi tâm cô từng chút một...!
...!
Tần Dĩ Nam không để cho mẹ Trình về nhà nấu cơm, mà là lái xe, chở mẹ Trình và Trình Thanh Thông đi Kim Lăng.

Tần Dĩ Nam gọi một bàn lớn thức ăn, nhiệt tình chiêu đãi mẹ Trình.

Cả bữa cơm này, Tần Dĩ Nam vừa bưng trà lại vừa gắp đồ ăn cho mẹ Trình, biểu hiện của anh hoàn mỹ đến mức quả thực có thể dùng không có kẽ hở để hình dung.

Cơm nước, tính tiền xong, trở về trong nhà đã là 9:30.

Mẹ Trình bay đường dài mười mấy tiếng, quả thực mệt chết, vừa về đến nhà, Trình Thanh Thông liền dẫn mẹ Trình đến phòng ngủ, xả nước tắm cho bà..


Bình luận

Truyện đang đọc