NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



“Ngày 31 tháng 5 năm 2008, say khướt...”
Tống Thanh Xuân nghĩ, lúc Tô Chi Niệm viết câu nói này, nhất định đã say đến rối tinh rối mù rồi, chỉ viết hai chữ, phía sau chính là đường cong nhếch nhác.

Cô luôn cho rằng, trước đây mình mất đi lần đầu tiên, trôi qua tối luống cuống tuyệt vọng nhất, lại không nghĩ rằng, người từng cho cô tuyệt vọng và vô thố nhất, hóa ra còn muốn thống khổ hơn cô gấp trăm lần.


“Ngày 11 tháng 6 năm 2008, trời trong.

Hôm nay thời tiết rất tốt, vạn dặm không mây, nhưng thế giới của tôi lại là một mảnh âm trầm, nhận được báo cáo kiểm tra bệnh viện nhanh chóng đưa tới, tôi thật là con trai của Tống Mạnh Hoa, người tôi yêu là em gái ruột cùng cha khác mẹ với tôi...!A a...”
“Ngày 23 tháng 6 năm 2008, thành tích tốt nghiệp trung học công bố, điểm số vượt xa điểm số Thanh Hoa nhập học, tiếp đến vô số điện thoại trường đại học và cao đẳng mời nhập học, chưa từng có chút xíu vui sướng, không biết là tung ra tin tôi ngủ với Đình Đình ở trong trường học, lời đồn đãi chuyện nhảm đặc biệt tổn thương người, một ý nghĩ đầu tiên chính là xông về nhà, muốn nhìn một chút cô sao rồi, không nghĩ tới nghênh đón lại là sự phẫn nộ của cô, hoài nghi là anh phát tán tin tức.


Thật ra thật sự không cần cãi nhau với cô, nhưng tôi thật rất phiền, bởi vì tin tức cô là em gái ruột của tôi phiền đến không khống chế nổi cảm xúc mình, lúc cô bảo tôi cút, tôi thật sự cút, còn ném cho cô một tờ chi phiếu, nghĩ cắt đứt quan hệ như vậy rất tốt.” “Ngày 25 tháng 12 năm 2008, lễ giáng sinh, lúc về nhà, đi qua một cái tủ kính, mua một quả táo thủy tinh đóng gói xinh đẹp, sau khi mua xong, mới biết, hóa ra là mình muốn tặng cho cô, cô là em gái ruột của tôi đó, sao tôi còn có thể có ý nghĩ như vậy?”
“Ngày mùng 1 tháng 1 năm 2008, tết Nguyên Đán, cùng uống rượu với Đường Nặc, uống say, nhưng lại vẫn có chút ý thức, rõ ràng nghe thấy trong miệng mình thì thào gọi Đình Đình, Đình Đình, Đình Đình...!Làm sao? Có thể xem cô như là em ruột của tôi, nhưng tôi vẫn là không khống chế nổi chính mình.”
“Ngày mùng 5 tháng 3 năm 2009, lại là một mùa xuân, đi ở trên đường cái, nhìn thấy một cô gái, mặc một váy trắng viền hồng, tôi nhớ được Đình Đình cũng có một cái váy như vậy, ở trên đường phố người đến người đi, tôi liền ngây người như vậy, rất nhớ cô, nhớ đến...!lúc viết báo cáo, khi viết tên của mình, lại có thể viết thành Tống Thanh Xuân.”
“Ngày mùng 7 tháng 9 năm 2009, nghỉ hè, cô trở về Bắc Kinh, tôi ở trên đường cái vô tình gặp gỡ cô, cô trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, vóc dáng tựa hồ cũng cao hơn một chút, một khắc đó, tôi mới biết rõ, rốt cuộc mình có bao nhiêu nhớ thương cô, có một thứ tình yêu, cố chấp đến mức biết rõ cô là người thân của tôi, lại vẫn tùy ý tồn tại, ánh mặt trời ngày đó rất tươi đẹp, tôi ngồi ở trong xe, thấy rõ ràng chính mình sa đọa về phía trong bóng tối, tôi biết, tôi nỗ lực muốn để cho chính mình đừng đi thích em gái ruột của mình, nhưng một khắc cô bất ngờ không để phòng xuất hiện ở trước mặt đó, tất cả phòng bị của tôi đều vỡ vụn, tội ác bẩn thỉu nhất đời tôi, từ khoảnh khắc này liền chính thức bắt đầu.”
“Ngày 28 tháng 11 năm 2009, tôi đi Thượng Hải làm báo cáo, đúng lúc là trường học của cô, gặp gỡ cô, cô cũng nhìn thấy tôi, chẳng qua cô không thèm chú ý đến tôi, cô giống như là nhìn thấy một người lạ không quan trọng không liên quan, đi qua từ trước mặt tôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc