NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Trái tim cô gần như bị vây hãm đến mức căng thẳng, ở trạng thái bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Cô không biết xe đã chạy trong bao lâu, cũng không rõ tốc độ xe nhanh đến mức nào.

Cách một lớp cửa kính, Tống Thanh Xuân chỉ thấy khung cảnh bên ngoài càng lúc càng vắng người.
Trước đó không lâu còn quan sát thấy một chiếc xe con, bây giờ nhìn lại, ngay cả một cánh chim cũng chẳng xuất hiện.
Sương mù hôm nay rất dày, tầm nhìn xa chỉ khoảng năm mươi mét, quả là một ngày ảm đạm.

Ánh nắng sớm đã phai nhạt, đất trời nhanh chóng tối sầm.

Quốc lộ này quá mức hẻo lánh, hai bên không có đèn đường, chỉ còn ánh sáng từ đuôi chiếc xe tải đằng trước chiếu tới, khiến cho người ta cảm thấy cái chết đang cận kề rất gần.
Không biết đã qua bao lâu, đường đi bắt đầu nhỏ hẹp, mặt đất không được bằng phẳng, xe chạy xóc nảy liên tục, vì vậy mà tốc độ dần chậm lại.

Khó khăn lắm mới vượt qua đoạn đường tệ hại, người đàn ông lái xe có vết sẹo liền đạp ga, chuẩn bị tăng tốc.

Bất thình lình, một luồng sáng xuyên qua màn sương chiếu tới từ phía đối diện, chói đến mức không thể mở mắt ra nổi.

Người đàn ông có vết sẹo mắng một câu “Mẹ kiếp!”, chuẩn bị bấm còi, thẳng hướng tiến tới, tăng tốc đến mức phát ra một tiếng “Phang”.

Tống Thanh Xuân cảm thấy chiếc xe mình đang ngồi rung lắc dữ dội, sau đó liền không còn tiếng động nào.
Trong xe im lặng hơn phân nửa, người ngồi ở bên cạnh Tống Thanh Xuân chửi một câu tục, sau đó hạ kính xe xuống, nhìn ra phía bên ngoài rồi quát với giọng thô bạo, "*** có lái được hay không?!”
Không có ai đáp lại.
"Đúng là xui xẻo! Đừng để ý nữa, chúng ta làm chuyện chính đi." Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở trước nói.
Lái xe nghe theo lời, lập tức khởi động xe một lần nữa.
Chiếc xe đang ngừng ở trước mặt kia đột ngột đảo mạnh, đằng sau nó là một loạt tiếng kêu của động cơ.


Không đợi cho xe chở Tống Thanh Xuân đi tiếp, nó lại một lần nữa đụng mạnh vào chiếc xe bên này.
Xe bị tông vào, tắt máy.
Người lái xe hung hăng phun ra một loạt mấy câu chửi thô tục, cố hết sức khởi động lại chiếc xe, nhưng dù cho có làm thế nào nó vẫn không lên ga được.

Đầu của chiếc xe đối diện bị đâm đến biến dạng, đèn xe lại còn rất sáng , khiến cho Tống Thanh Xuân cảm thấy nó có chút quen thuộc.
Cô còn chưa biết là xe của ai, cửa xe liền bị đẩy ra, một người xuất hiện.
Bởi vì sương mù quá dày, ánh sáng bên ngoài lại quá mờ, lại thêm người kia đứng ở góc độ phản quang, Tống Thanh Xuân nhìn không rõ được mặt mũi.
Người đó đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bánh xe ước chừng ba mươi giây, sau đó quay người, vòng ra phía sau, xách ra một cây côn sắt.

Bước chân nhẹ nhàng của người lạ di chuyển tới chiếc xe bên này.
“Chuyện gì xảy ra thế này?” Tên lái xe la lên, sau đó liền quay đầu, nhìn thoáng qua Tống Thanh Xuân, “Không phải là vì con nhỏ này chứ?”
“Cô biết tên đó à?” Người đàn ông béo ngồi bên cạnh Tống Thanh Xuân trừng mắt hỏi cô.
"Đừng nói nhiều nữa, tên đó chỉ có một người, chúng ta ba người còn sợ cái gì?" Lần nào cũng là người đàn ông trẻ tuổi ngồi phía trước Tống Thanh Xuân quyết định hành động, ngay cả lúc này đây, anh ta yên lặng trong giây lát, sau đó quay đầu, nói với người đàn ông béo ngồi cạnh Tống Thanh Xuân, "Hai người chúng ta ra ngoài thôi.”
Sau đó, anh ta nhìn về phía tài xế lái xe, chỉ chỉ Tống Thanh xuân, nói, "Ở yên đây mà canh giữ cô ta.”.


Bình luận

Truyện đang đọc