Mười lăm phút sau, Tần Dĩ Nam ở trong điện thoại nói cho anh biết, anh ta và chiếc việt dã kia chạm mặt.
Anh nghe đến tin này, không hề nghĩ ngợi coi như cơ trí quyết đóan ra lệnh cho Tần Dĩ Nam:
"Đụng vào!"
Tần Dĩ Nam nghe anh nói xong ngẩn ra:
"Cái gì?"
"Ở phía trước, chính là đường núi rồi, đường rất hẹp, một khi để cho bọn họ mở đường máu, rất khó đuổi theo, cho nên ở chỗ này, ép bọn họ dừng!"
Tô Chi Niệm đơn giản giải thích một lần, sau đó liền mang theo mười phần kiên quyết, mở miệng lần nữa:
"Đem chân ga tăng đến tối đa, đụng vào!"
.
.
.
.
.
"Phanh ——" một tiếng vang thật lớn đi qua, Tô Chi Niệm cách điện thoại di động, cũng có thể cảm thấy xe Tần Dĩ Nam bên kia bị va chạm mạnh.
"Có sao không?"
Tô chi niệm hỏi.
Qua nửa phút, Tần Dĩ Nam trả lời:
"Tôi không sao."
Sau đó Tô Chi Niệm chỉ nghe thấy trong điện thoại truyền đến xe phát động một tiếng, mà xe của Tần Dĩ Nam vẫn chưa tắt mày, điều này nói rõ chiếc xe manh Tống Thanh Xuân đi cũng thế.
.
.
.
.
.
Tô Chi Niệm lại cáu kỉnh mở miệng:
"Mau chuyển xe, đụng nữa một lần, trực tiếp đụng hư xe bọn họ xe!"
.
.
.
.
.
Sau khi cúp điện thoại của Tần Dĩ Nam, Tô Chi Niệm liền đem tất cả chú ý lực đều đặt ở trên đường.
Anh không biết mình đã đạp chân ga suốt bao lâu, đạp điên cuồng bao nhiêu lần, rốt cuộc mơ hồ nghe được tiếng của Tần Dĩ Nam.
Bởi vì cự ly còn xa, anh nghe được không phải đặc biệt chân thật, tiếp tục đi về phía trước chạy nhanh, đại khái là 10 sau, chỉ nghe thấy một giọng nói âm ngoan vang lên bên tai:
"Mày không dừng tay lại, tao liền một đao giết cô ta!"
"Tống Tống!"
Là tiếng của Tần Dĩ Nam.
.
.
.
.
.
Cho nên người mới vừa đang muốn giết Tống Thanh Xuân sao?
Đáy lòng Tô Chi Niệm càng nóng nảy, tốc độ xe rõ ràng đã sắp đến cực hạn, nhưng thế nhưng anh lại cảm thấy chậm muốn chết.
Càng đi về trước, động tĩnh của Tống Thanh Xuân bên kia càng rõ ràng.
Theo tiếng cây gậy đập lên ót, chính là "phù phù" một tiếng quỳ nhỏ, sau đó chính là tiếng quyền đấm cước đá hùng hùng hổ hổ, ở giữa, còn kèm theo tiếng rên của Tần Dĩ Nam và tiếng "ô ô" không rõ của Tống Thanh Xuân phát ra mơ hồ giống như là bị lấp kín miệng lại.
.
.
.
.
.
Tô Chi Niệm cầm tay lái, bởi vì dùng sức, khớp xương nổi cả lên.
Mặc dù anh không có tận mắt nhìn thấy tình trạng bên kia, nhưng cũng có thể biết, nhất định là hết sức máu tanh dữ dội.
Hình như là có người nhổ một bải nước bọt hòa máu tươi, ngay sau đó là Tống Thanh xuân kêu khóc "Anh Dĩ Nam" , sau đó chính là một nam nhân kêu đau đớn: "Mẹ nó, ngươi tiểu tiện nhân, buông ta ra!"
Rồi sau đó, Tô Chi Niệm liền nghe được"Phanh" một cái vang lên, anh còn chưa kịp phản ứng đây rốt cuộc là tiêng thứ gì va chạm thì liền nghe được Tống Thanh Xuân bởi vì đau đớn kêu một tiếng"Ách" .
Trái tim Tô Chi Niệm giống như bị thứ gì nắm thật chặt, nhất thời sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy.
Đáy mắt anh đã động hỏa khí cùng sát khí.
Mỗi nghe được một lần"Phanh" tiếng vang, toàn thân anh liền hung hăng run lên một hồi.
Cho đến anh nghe thấy tiếng thân thể nặng nề té xuống đất trước mặt, rốt cuộc anh cũng thấy được một tia sáng sáng ở con đường đen nhánh phía trước.
Xe giống như một cơn gió, nhanh chóng hành sử ở trên không khoáng trên đường cái.
Theo ánh sáng càng đến gần càng gần, Tô Chi Niệm thấy rõ đó là một cái đèn xe.
Anh lập tức mở đèn pha, tầm mắt mượn cường quang ở đầu, thấy rõ tình hình phía trước.
Một người cầm chủy thủ, nhanh chóng đâm về phía tim Tống Thanh Xuân.
Một người khác nắm Mộc Côn, rút dao lên vung qua đầu, đâm thẳng vào ngực Tần Dĩ Nam.
.
.
.
.
..