NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Editor: May
Tống Thanh Xuân bỗng chốc ngây ngẩn, mới chú ý tới váy bẩn khó mà lọt vào mắt trên người mình.

Khó trách lúc vừa rồi cô đi siêu thị mua đồ, nhiều người liếc mắt nhìn cô như vậy...!
Mặt Tống Thanh Xuân ửng hồng, nhận lấy T-shirt trong tay Tô Chi Niệm, cúi đầu nhẹ "ừ" một tiếng, xoay người giẫm cầu thang, chạy lên lầu.

...!
Thời điểm Tống Thanh Xuân rời xa nhà của Tô Chi Niệm, gần như đã mang hết quần áo đi, Tô Chi Niệm lên lầu tìm một lúc lâu, mới tìm ra một áo T-shirt lớn nhất, nhưng lớn hơn nữa, mặc ở trên người Tống Thanh Xuân, cũng chỉ miễn cưỡng vừa che qua cặp mông cô.

Tống Thanh Xuân đứng ở trước gương phòng tắm, nỗ lực kéo phía dưới nhiều lần, mới chậm rãi đi xuống lầu.

Tô Chi Niệm nghiêng chân, tư thế nhàn nhã ngồi ở trên ghế sofa đang xem ti vi, nghe được tiếng bước chân của cô, theo quán tính ngẩng đầu, nhìn chăm chú lên người cô, sau đó tầm mắt liền dính ở trên đôi chân dài mảnh khảnh trắng nõn, qua một hồi lâu, anh mới ép buộc chính mình kéo tầm mắt về, không nói một lời đứng lên, dẫn đầu đi vào phòng ăn.

Hai người Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân ngồi vẫn là chỗ lúc trước.


Có lẽ là do thói quen, Tống Thanh Xuân vừa múc canh cho Tô Chi Niệm, vừa chuyển đũa cho anh, xới cơm.

Từ đầu đến cuối, hai người trên bàn ăn không có bất kỳ trò chuyện nào, vẫn luôn yên lặng không tiếng động ăn thức ăn của mình, nhưng hai người lại thường sẽ nhìn đối phương một cái, chỉ là lúc anh nhìn cô, cô đang cúi đầu ăn cơm, lúc cô nhìn anh, anh đang cúi đầu húp canh.

Hình ảnh như vậy, cực kỳ giống cảnh tượng lúc cô phụ trách ăn, mặc, ở, đi lại của anh.

Ngoại trừ đũa thỉnh thoảng đụng phải bát sứ phát ra tiếng vang thanh thúy, cả phòng ăn đặc biệt an tĩnh, nhưng không khí lại không an tĩnh lúng túng giống như trong phòng ngủ của Tô Chi Niệm vào buổi trưa nay, ngược lại còn dao động một chút dịu dàng và tốt đẹp nhàn nhạt.

Ăn cơm xong, Tống Thanh Xuân giống như lúc trước, tự nhiên theo quán tính liền bắt đầu thu dọn bàn ăn.

Ban đầu Tô Chi Niệm vốn đang giúp đỡ, nhưng lúc anh cầm khăn lau bàn ăn, vô ý ngẩng đầu xuyên qua cửa mở của phòng ăn, quét đến Tống Thanh Xuân đứng trước bồn rửa chén.

Cô cúi nửa người, T-shirt bị dời lên một mảng lớn, cặp mông như ẩn như hiện.


Anh nhìn chằm chằm hình ảnh như thế một lúc lâu, mới ý thức được chính mình đang làm cái gì, trên mặt trắng nõn nhanh chóng treo lên một tầng hồng nhàn nhạt.

Anh vội vàng nhắm mắt lại hít sâu một hơi, lúc mở mắt lần nữa, rõ ràng cưỡng bức chính mình không cần nhìn về phía kia, nhưng mắt lại cứ không ngừng liếc về nơi nào đó, nhìn nhìn, môt cổ xúc động và khô nóng không nói nên lời, bắt đầu nhanh chóng quay cuồng trong cơ thể anh, khiến cho hô hấp anh đều trở nên hơi nặng nề lên theo, anh sợ chính mình lại tiếp tục ngốc ở đây nữa sẽ phát điên, dứt khoát liền để khăn lau xuống, xoay người rời khỏi phòng ăn.

...!
Tống Thanh Xuân đi ra từ trong phòng ăn, đã là 7:30.

Ti vi trong phòng khách chưa tắt, đang phát hình nhiều tin quảng cáo, Tô Chi Niệm lại không ở đây.

Anh giữ cô lại ăn cơm, giờ cô đã không ở biệt thự của anh, lúc này về tình về lý cô đều nên phải nói tạm biệt rời đi.

Tống Thanh Xuân đứng ở phòng khách một lúc lâu, mới bước bước chân, chậm rãi lên lầu.

Cửa phòng ngủ của Tô Chi Niệm mở rộng, người không ở bên trong, Tống Thanh Xuân trực tiếp đi tới thư phòng.

Còn chưa đi đến ngưỡng cửa thư phòng, Tống Thanh Xuân liền nghe thấy bên trong truyền tới tiếng nói chuyện trầm thấp của Tô Chi Niệm.

Hình ảnh như vậy không thể quen thuộc hơn nữa...!
Lúc cô từng ở trong biệt thự của anh, gần như mỗi một buổi tối đều sẽ nghe thấy tiếng anh nói điện thoại bàn công việc.


Bình luận

Truyện đang đọc