NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Editor: May
Sau này cô sẽ đối tốt với anh gấp bội, chung thủy với anh gấp bội, dùng cả đời của cô, bù đắp cho anh, nói xin lỗi với anh.

-
Liều chết triền miên liên tục ba trận, gần như vét sạch toàn bộ sức lực thể xác và tinh thần của Tống Thanh Xuân, lúc kết thúc, cô xụi lơ ở trên giường, cũng không muốn nhúc nhích một chút nào.

Tô Chi Niệm rút khăn ướt, sửa sang sạch sẽ cô và mình, sau đó ôm cô, vuốt ve phía sau lưng cô, phát hiện được cô còn chưa ngủ say, liền dán lên mi tâm của cô, nhẹ nhàng nói: “Đình Đình, sau khi ngủ dậy, chúng ta đi cục dân chính một chuyến nhé.”
“Hở?”
“Anh đã chào hỏi tốt với người ở đó, không cần giải quyết thủ tục giấy ly hôn, nhưng có thể làm lại trình tự giấy chứng nhận kết hôn lần nữa.”
Hóa ra, anh đều đã làm trước mong đợi trong đáy lòng cô rồi...!Tuy rằng anh có thuật đọc tâm, nhưng cô cũng không có nghĩ tới những mong đợi kia khi anh chạm vào cô, cho nên anh sẽ không biết được.

Tống Thanh Xuân cô thật may mắn, lại có thể gặp gỡ một người bạn hiểu lòng mình như vậy, ở chung cả đời.

Tống Thanh Xuân mệt mỏi đến tê liệt, vẫn bị cảm động đến rối tinh rối mù, cô tiếp tục nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, âm điệu nhiễm một chút ý khóc.


“Còn có, thực xin lỗi, lúc trước không nên một mình đi lãnh chứng nhận, anh chỉ là quá sợ mất đi em.”
“Không sao đâu...” Nước mắt của Tống Thanh Xuân vẫn lan tràn ra, cô dán chặt lên thân thể Tô Chi Niệm, khóe môi uốn cong cong, sau đó liền hỏi ra vấn đề mình luôn hiếu kỳ: “Tô Chi Niệm, anh tiếc nuối sao?”
“Tiếc nuối cái gì?”
“Tiếc nuối anh biết được bí mật anh là con trai ruột của ba em từ chỗ mẹ anh, tiếc nuối em cũng không phải là con gái ruột của ba, khiến cho chúng ta rõ ràng bỏ lỡ nhiều năm như vậy.”
Tiếc nuối sao?
Trong đêm khuya yên tĩnh, Tô Chi Niệm nhẹ nhàng hỏi mình, anh suy đi nghĩ lại một hồi lâu, mới mở miệng, trong giọng nói nhàn nhạt, pha lẫn một chút tiếc nuối: “Không tiếc nuối.”
Có lẽ lúc người chung quanh nhìn thấy những hiểu lầm sai sót ngẫu nhiên giữa em và anh, là sẽ có một trận tiếc nuối.

Nhưng đối với anh mà nói, không tiếc nuối.

Em có biết vì sao không?
Đó chỉ là vận mệnh mở ra cho em và anh một trận vui đùa, chính là trận vui đùa kia, khiến cho chúng ta học được rất nhiều, cũng nhận được rất nhiều.


Em tin tưởng vận mệnh không?
Anh tin tưởng, bởi vì có rất nhiều thứ, đều là phát triển dựa theo quỹ tích.

Nếu nhiều năm trước, anh không có biết bí mật kia, chúng ta sẽ không mỗi người đi một ngả, anh liền sẽ không rõ ràng, rốt cuộc anh yêu em bao nhiêu.

Nếu nhiều năm sau, không phải bởi vì bí mật kia, anh không thể nào tiếp nhận được em, vậy cả đời anh cũng sẽ không biết, em yêu anh, yêu đến nghĩa vô phản cố bằng lòng theo anh xuống địa ngục.

Có vài vui đùa, lúc trải qua, thật rất thống khổ, nhưng chính bởi vì những thống khổ kia, mới khiến chúng ta học được yêu như thế nào, sẽ càng biết trân quý đối phương hơn.

Càng quan trọng là...!
Tô Chi Niệm trầm mặc một hồi lâu, nghiêng đầu, đối diện mắt Tống Thanh Xuân, ngữ khí thành kính nói: “...!Từng ly từng tí đã trải qua với em, mặc kệ là đau, hay là ngọt, đều là trời cao tặng cho anh lễ vật quý giá nhất.”
“Bởi vì, có em.”
Mắt Tống Thanh Xuân nhìn lại Tô Chi Niệm, có chứa nước mắt hạnh phúc, nở nụ cười chói lọi: “Đúng vậy, không tiếc nuối, bởi vì, có anh.”
Yêu có muôn vạn hình dạng, chỉ cần em ở bên người, mặc kệ trải qua những gì, đều có thể nở ra đóa hoa rực rỡ.
-
Lúc tia sáng mặt trời đầu tiên mọc lên từ phương đông, Tần Dĩ Nam mở to mắt ra.

Dựa vào sự giúp đỡ của anh, Trình Thanh Thông đã mặc chỉnh tề, rúc vào trong lòng anh, ngủ rất say..


Bình luận

Truyện đang đọc