NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Đám cưới của Tần Dĩ Nam, thật sự là một chuyện rất đáng để vui vẻ, Tống Thanh Xuân cũng rất vui vẻ , sau khi cô giúp Tần Dĩ Nam băng bó vết thương trên trán xong, còn bưng một ly nước trái cây, thay thế rượu, chân tâm thật ý chúc mừng Tần Dĩ Nam.

Chỉ là sau khi ra khỏi bàn ăn, loại cảm giác vui sướng kia của Tống Thanh Xuân, liền tiêu tán sạch sẽ không còn chút gì.

Bởi vì ngày mai chính là thứ sáu, cô còn muốn đi tìm Tô Chi Niệm, xử lý những chuyện phiền lòng giữa anh và cô.

Buổi tối thứ năm, Tống Thanh Xuân không thế nào ngủ ngon, cả một buổi tối đều mơ bậy bạ, cuối cùng còn có một viên thịt tròn mập mạp mũm mĩm leo đến trước mặt cô, tiến đến gần, cô mới nhìn rõ ràng, đó là một đứa nhỏ cực kỳ đáng yêu, cô ở trong mộng, không có phân rõ là trai hay gái, mắt đứa bé rất xinh đẹp, lớn lớn, đen sẫm, chớp chớp nhìn cô, cho người ta một loại hồn nhiên vô tà nói không nên lời.

Nó giống như có chút sợ cô, quan sát cô rất lâu, mới chậm rãi trèo lên thân thể cô, sau đó liền cẩn thận dè dặt đưa tay nhỏ béo ụt ịt ra sờ sờ mặt cô, ngọt ngào ngây thơ gọi một câu: "Mẹ."
Tống Thanh Xuân trong mộng, tim đều đều mềm nhũn, không nói hai lời ôm tiểu bảo bảo ở trong lòng, cô chọc cho nó cười khanh khách, lúc hình ảnh đang tốt đẹp, đứa bé bỗng nhiên liền khóc oa lên: "Mẹ, vì sao mẹ không cần con? Mẹ, sao mẹ có thể không cần con?"
Tống Thanh Xuân cảm giác được tim của mình giống như là bị vật nào đó hung hăng tóm lấy một chút, toàn thân giật mình một cái, đột nhiên liền mở to mắt ra.


Cô trước là giơ tay lên, sờ sờ bụng của mình, cảm giác được tất cả bình thường, mới thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, ngồi dậy, dựa vào ở trên đầu giường.

Cô tìm điện thoại di động, nhìn thoáng qua thời gian, năm giờ rưỡi rạng sáng, suy nghĩ đầy trong đầu của cô đều là tiểu bảo bảo phấn điêu ngọc trác đó, không có chút xíu buồn ngủ.

Cho dù chỉ là một giấc mơ, nhưng hình ảnh tiểu bảo bảo trong mộng, khóc hỏi cô vì sao không cần nó, khiến cho qua một lúc lâu rồi, nhưng trong lòng của cô vẫn còn có chút sợ hãi.

Tống Thanh Xuân trợn tròn mắt, ngồi cứng đờ đến bảy giờ, rửa mặt xuống lầu.

Tống Mạnh Hoa còn chưa rời giường, Phương Nhu đang ở cùng một chỗ chuẩn bị bữa sáng với người giúp việc.


Tống Thanh Xuân chào hỏi Phương Nhu một tiếng, liền đi tới cửa nhà.

"Thanh Xuân, em không ở nhà dùng bữa sáng sao?" Phương Nhu hỏi.

"Không được, em có chút chuyện, hẹn bạn rồi." Tống Thanh Xuân vừa đổi giày, vừa đáp.

"Được rồi, em chờ chút." Vào lúc trước khi Tống Thanh Xuân chuẩn bị ra cửa, Phương Nhu giống như là nghĩ đến cái gì, gọi Tống Thanh Xuân lại, sau đó liền lên lầu, chưa đầy một lát, chị ta lấy một cái túi xách xuống, đưa cho Tống Thanh Xuân: "Không phải em luôn rất muốn cái túi xách này sao? Lần trước chị mua giúp em, đeo thử xem."
Tống Thanh Xuân vui mừng nói tiếng "Cám ơn", liền đeo ở trên người, toàn thân xoay hai vòng, nghiêng đầu, cười hỏi Phương Nhu: "Như thế nào?"
"Rất xinh đẹp." Phương Nhu cười đáp, dừng một chút, lại nói: "Liền đeo nó đi, tương đối phù hợp với quần áo của em."
Tống Thanh Xuân soi gương suy nghĩ một lát, thật sự là rất phù hợp, Tống Thanh Xuân mở túi mình vốn đang xách ra, một mạch đều lấy ra hết đồ vật bên trong, bỏ vào trong túi Phương Nhu cho, sau đó liền nói câu "Bái bái" với Phương Nhu, ra khỏi cửa.
-
Lúc Tống Thanh Xuân đến biệt thự Tô Chi Niệm, mới có 7:30, cô vốn cho rằng Tô Chi Niệm còn chưa rời giường, không nghĩ tới, nhập mật mã vào cửa nhà anh, vừa kéo cửa ra, liền nhìn thấy anh mặc một thân quần áo bình thường thoải mái, đang bước tao nhã thong dong xuống cầu thang.

.


Bình luận

Truyện đang đọc