NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Cả đời của anh cũng sẽ không biết, phía sau câu nói anh là anh Dĩ Nam của cô này, thật ra còn từng cô câu, cô thích anh.

Cô không có không thân thiết với anh, cô chỉ là không yêu anh nữa.
Cũng giống như là, anh không có chưa đủ tốt, chỉ là chưa đủ tốt với cô, anh không có chọc cô không vui, càng không có làm gì sai, chỉ là bởi vì cô một bên tình nguyện thích anh, tự tổn thương tâm của mình.

Cho nên, ở trong đáy lòng cô, anh thật chỉ là anh Dĩ Nam, cùng nhau lớn lên với cô.

Rõ ràng là anh cảm thấy cô rất xa cách với anh, anh mới hỏi , kết quả ngược lại bị cô cáo buộc vô căn cứ, Tần Dĩ Nam có chút dở khóc dở cười, chẳng qua thấy bộ dạng càn quấy của cô, trong lòng ngược lại ổn định hơn rất nhiều: "Nói bậy, sao anh có thể không muốn làm anh Dĩ Nam của em."
Ngữ khí của anh nhìn như trách cứ, nhưng lại lộ ra cưng chiều không che giấu được, giống như là loại cảm giác cưng chiều dung túng của anh trai với em gái.

Chỉ là, cho đến tận hôm nay, cô mới hoàn toàn xem hiểu.


Cô cũng đã từng xem hiểu qua một lần, đó là ở câu lạc bộ Kinh Thành, anh tặng quà sinh nhật cho cô, sau đó vỗ đầu cô, giống như là dỗ đứa bé bảo cô uống ít rượu một chút.

Đó là lần đầu tiên cô xem hiểu, anh chỉ xem cô là em gái.

Lúc đó tuy rằng cô đã quyết định không yêu anh nữa, nhưng mà, lúc ấy vẫn bị chuyện xem hiểu đó đánh thẳng vào đáy lòng, khiến cho khó chịu không thôi.

Cô không biết mình như vậy có tính là đã buông bỏ Tần Dĩ Nam chưa, hôm nay cô lại xem hiểu sự thật anh chỉ xem cô là em gái một lần nữa, hơn nữa còn là hoàn toàn xem hiểu, nhưng trong đáy lòng cô lại không khổ sở và đau đớn giống như lúc trước, thậm chí cô có thể rất thản nhiên đối diện mắt anh, dùng ngữ khí nửa thật nửa giả cười khanh khách nói một câu: "Anh Dĩ Nam, nói chuyện phải giữ lời nha!"
Tần Dĩ Nam cười, ngữ khí vẫn lộ ra một chút cưng chiều: "Anh lừa gạt em lúc nào chưa."
-
Mỗi năm Tô Chi Niệm đều sẽ trôi qua tết âm lịch với mẹ, năm nay cũng không ngoại lệ, ăn xong cơm tất niên, anh giống như bình thường, xem một chút tiết mục cuối năm mình tuyệt đối không hứng thú với mẹ của mình.


Lúc tám giờ, Tô Chi Niệm nhận được điện thoại của Đường Nặc, hỏi anh có tới công viên Bắc Hải hay không, anh nghĩ cũng không nghĩ liền cự tuyệt.

Sau khi Đường Nặc đến công viên Bắc Hải, còn chụp một tấm con thuyền của lão tổng Hoa Nặc cho anh xem, sau đó thuận thế thổi phồng một trận con thuyền đó có bao nhiêu xinh đẹp với anh.

Anh biết, Đường Nặc này là đang có ý dụ dỗ mình, so sánh với khoa trương thêm mắm thêm muối của Đường Nặc, anh tỏ vẻ đặc biệt bình tĩnh, chỉ đáp lại cho anh ta một chữ "à"
Cũng không biết có phải là chữ này đã kích thích Đường Nặc hay không, khiến cho anh khá hăng hái, cách một lát liền chụp một tấm hình gửi tới.

Lúc đầu anh còn sẽ xem tấm hình một chút, về sau, anh trực tiếp lựa chọn coi thường.

Nào biết, Đường Nặc còn rãnh rỗi đau trứng hơn tưởng tượng của anh, lại có thể tự chơi tự vui, làm không biết mệt, bắt đầu chụp hình gửi liên tục cho anh.

Điện thoại di động vang lên đinh đông đinh đông không ngừng, ngắn ngủn năm phút, WeChat của anh liền có 65 tin chưa đọc.

Sắc mặt anh bất động ngồi ở chỗ đó xem tiết mục cuối năm không hứng thú, nhưng mẹ anh lại bắt đầu thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động anh để ở trên bàn trà.


Bình luận

Truyện đang đọc