NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Tống Thanh Xuân còn chưa đi đến trước thang máy, thang máy dành riêng cho tổng giám đốc liền truyền tới một tiếng vang đinh, cửa thang máy mở ra.

Dù biểu tình trên mặt người phụ nữ đó thoạt nhìn đã có chút không nhịn được, nhưng vẫn cực lực bảo trì một bộ dáng cao ngạo, bước bước chân vào thang máy chuyên dụng.

“Chờ.”
Vào một giây trước khi người phụ nữ đó sắp bước vào thang máy, Tống Thanh Xuân đi ở sau lưng cô ta khoảng một mét xa, lên tiếng.

Người phụ nữ đó hoàn toàn không đặt ngăn trở của Tống Thanh Xuân ở trong tai, bước chân không có dừng lại chút nào.

Tô Chi Niệm nhắm mắt theo đuôi bên cạnh Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.


Bảo vệ thông minh, nghe được ám chỉ của Tô Chi Niệm, gấp vội vươn tay ra, ngăn người phụ nữ đó lại.

Người phụ nữ đó nhăn mi tâm lại, rồi chống lại được mấy bảo vệ người cao ngựa lớn này, chỉ có thể hai tay ôm trước ngực, khuôn mặt thiếu kiên nhẫn nhìn về phía Tống Thanh Xuân.

Ánh mắt Tống Thanh Xuân hoàn toàn không để ý cô ta, không nhanh không chậm đi đến trước thang máy, ấn xuống chốt đóng kín một cái.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Tống Thanh Xuân rút một trong hai tờ giấy đang cầm trong tay ra, dán ở trên mặt vách kim loại lạnh như băng của thang máy, chậm rãi lên tiếng phân phó: “Thư ký Dương, băng dán.”
“Vâng, Tống tiểu thư.” Thư ký Dương cầm lấy băng dán, nhanh nhẹn đi tới trước mặt Tống Thanh Xuân.

Tống Thanh Xuân chuyển cho cô ta một ánh mắt, ra hiệu cô ta xé băng dán, thư ký Dương không có mang kéo, trực tiếp dùng hàm răng cắn đứt vài đoạn, cung cung kính kính đưa cho Tống Thanh Xuân.


Tống Thanh Xuân nhận lấy băng dán, vững chắc dán bốn góc giấy lên trên thang máy, sau đó lui về sau một bước, đánh giá câu nói mình vừa viết ở phía trên, vừa lòng giương cong môi, đưa một tờ giấy còn lại cho thư ký Dương: “Đi, dán tấm giấy này ở cửa thang máy đi lên của tầng một.”
Thư ký Dương không có phản ứng.

Giống như tất cả mọi người chung quanh, trực tiếp nhìn chằm chằm lên tờ giấy Tống Thanh Xuân dán ở cửa thang máy.

“Tiện nhân có tâm tư khác và chó không được đi vào.”
Té ra vừa rồi Tống tiểu thư gọi đối tác lớn lần này của công ty lại, là vì để ra oai phủ đầu với cô ta...!Tuyên thệ chủ quyền này thật là quá soái quá đủ đánh lên mặt cô ta...!
Thư ký Dương còn chưa âm thầm khâm phục ở đáy lòng xong, liền nghe thấy Tô Chi Niệm ho khan một tiếng có hàm chứa cảnh cáo, thư ký Dương theo bản năng giật mình, hoàn hồn, sau đó nhận lấy tờ giấy trong tay Tống Thanh Xuân, cầm lấy băng dán, nhanh chóng đi đến cửa thang máy ở tầng khác.

Tống Thanh Xuân chờ đến khi thư ký Dương vào thang máy, giơ tay lên, gọi bảo vệ chỉ chỉ tờ giấy mình vừa mới dán, ra hiệu anh ta nhìn rõ ràng nội dung phía trên một chút, liền xoay người, đi về phía phòng làm việc của Tô Chi Niệm.

Nếu Tô tổng đều có thể thuận theo ý của Tống tiểu thư, ném đối tác lớn này ra khỏi công ty, vậy tự nhiên sẽ không làm trái thông báo Tống tiểu thư dán vào lúc này...!Vào khoảnh khắc Tống Thanh Xuân nhìn mình, bảo vệ liền lập tức nhanh nhẹn làm tư thế mời đi về phía thang máy bên cạnh với người phụ nữ đó: “Phiền toái cô đi bên này.”
Lúc này vẻ mặt trên mặt người phụ nữ đó thoắt đỏ thoắt trắng, biến hóa thất thường, thật là đặc sắc, cô ta cắn chặt hàm răng, hít vào một hơi thật dài, giận quá hóa cười, bỗng nhiên liền trào phúng lên tiếng Tống Thanh Xuân lướt qua bên cạnh mình: “Tống tiểu thư cũng thật là buồn cười, không phải nói tin tưởng Tô tổng sao? Nếu đã tin tưởng, hành động này của Tống tiểu thư lại xem như là cái gì? Cố tình gây sự? Làm xằng làm bậy? Hay là lừa mình dối người?”.


Bình luận

Truyện đang đọc