NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Tống Thanh Xuân chưa từng nghĩ tới, bộ dáng muốn nói lại thôi vào lúc này của Đường Noãn, lại là ấn tượng cuối cùng cô ta để lại cho cô.

Bởi vì sau khi cô và cô ta tách ra chưa đến mười hai tiếng, cô liền nghe được tin cô ta chết đi.

Lúc đó suy nghĩ tràn ngập trong đầu Tống Thanh Xuân đều là tin tức Đường Noãn báo Tô Chi Niệm muốn làm phẫu thuật thắt ống dẫn, cô hoàn toàn không có phát hiện được vẻ mặt khác thường của Đường Noãn, cô thấy Đường Noãn chậm chạp không mở miệng, nhịn không được cau mày thúc giục một câu: "Thế nào?"
Tầm mắt Đường Noãn nhìn chăm chú cô rất an tĩnh, giống như là sẽ tập trung rất nhiều lời nói, lại giống như là không có nói một câu nào.

Tống Thanh Xuân không hề biết, lúc vẻ mặt Đường Noãn yên tĩnh muốn nói lại thôi này, đáy lòng đã tràn ngập giãy giụa.


Cô đang do dự rốt cuộc có nên nói với Tống Thanh Xuân, có người gây bất lợi cho cô ta hay không?
Nhưng mà, nếu cô không nói ra, có lẽ cô còn có một đường xoay chuyển, nếu cô nói ra, vậy cô liền thật là vạn kiếp bất phục...!
Tống Thanh Xuân sốt ruột đi gặp Tô Chi Niệm, thấy bộ dạng Đường Noãn không chút nhúc nhích như vậy, tính kiên nhẫn dần dần có chút hao hết.

"Đường Noãn, cô có chuyện gì, sau này rồi nói với tôi đi."
Tống Thanh Xuân trầm tư một lát, lại mở miệng với Đường Noãn, sau đó xoay người, đi đến trước cửa thang máy, nhấn công tắc.

"Thanh Xuân."
Tống Thanh Xuân bước vào thang máy, lúc cửa thang máy sắp đóng lại, Đường Noãn lại gọi tên cô lần nữa.

Cô ấy gọi là Thanh Xuân, không phải Tống Thanh Xuân, ngữ điệu thanh thúy rung động lòng người, giống như thiếu nữ xinh đẹp vào thời cao trung trước đây.

Đáy lòng Tống Thanh Xuân bỗng dưng lộp bộp một chút, bất giác ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Noãn.

Cách cửa thang máy dần dần đóng kín, Tống Thanh Xuân nhìn thấy Đường Noãn nhẹ nhàng chớp chớp mắt với cô, nở nụ cười nhạt.


Nụ cười kia xa lạ lại quen thuộc, cực kỳ giống bạn tốt Đường Noãn từng ở cùng một chỗ cười to, từng cùng chạy nhanh với cô vào thời niên thiếu đó.

Trong khoảnh khắc, Tống Thanh Xuân cảm thấy thời gian giống như đang chảy ngược, hoàn cảnh quanh người dần dần biến thành vườn trường chiếu đầy ánh mặt trời sau giờ trưa, quần áo trên người cô và Đường Noãn đổi thành đồng phục học sinh giống nhau như đúc, giống như vô số hình ảnh trong ký ức, cô ấy nhìn cô ở nơi xa xa, cô ấy gọi một câu "Thanh Xuân" với cô, sau đó liền giống như hiện tại mím môi cười nhạt, mặt mày đều dào dạt tinh thần phấn chấn.

Tống Thanh Xuân không chớp mặt nhìn Đường Noãn, mặt mày nhịn không được tăng lên theo, khóe môi cô nâng lên, đáp lại cô ấy nụ cười lộ răng sạch sẽ mà lại thanh xuân.

Đường Noãn thấy Tống Thanh Xuân cười, nụ cười càng nở rộ thêm theo, Tống Thanh Xuân theo nụ cười càng lúc càng rực rỡ của cô ấy, khóe môi càng lớn hơn nữa.

Hai cô gái, hai cô gái quen biết nhau từ mười sáu tuổi, cho tới bây giờ đã hai mươi sáu tuổi, cách biệt mười năm, cứ như vậy yên lặng không tiếng động cười nhìn nhau, cười cười, Tống Thanh Xuân rõ ràng nhìn thấy, khóe mắt Đường Noãn có một tia sáng ngời chợt lóe lên, nụ cười trên mặt cô ngẩn ra, còn chưa kịp đi xác nhận khóe mắt Đường Noãn có phải là một giọt nước mắt không, cửa thang máy khép lại, đi xuống.


Tống Thanh Xuân đi ra đài truyền hình TW, lúc chặn xe taxi ở ven đường, cô ngẩng đầu lên, nhìn tầng phòng làm việc của mình một cái, bởi vì quá cao, cô không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, sau đó bên tai cô liền truyền tới một tiếng còi xe, cô vội vàng quay đầu lại, lên xe rời đi.

Tống Thanh Xuân là thật không nghĩ tới, chính mình vừa vội vội vàng vàng rời đi, khi gặp lại Đường Noãn, đối mặt lại là thi thể lạnh băng của cô ấy.

Đường Noãn chết, chết ở trong một tai nạn xe rất thảm thiết, pháp y giám định kết quả là tử vong tại chỗ, một xác hai mệnh, hiện trường sự cố thê thảm không nỡ nhìn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc