NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Nhưng vừa tới bờ môi, Tống Thanh Xuân liền tức giận.

Nếu như cô không biết cà phê có vấn đề, có thể mắt cũng không nháy một cái uống hết, hiện tại cô biết rõ cà phê có vấn đề, còn phải uống...!Cô thật có chút không thể vượt qua chướng ngại tâm lý này mà...!
Tống Thanh Xuân yên lặng tính toán bàn tính tâm tư nhỏ của mình dưới đáy lòng một lúc, sau đó liền "A" một tiếng, giống như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở miệng nói: "Tô tiên sinh, tôi đột nhiên nghĩ đến, phim truyền hình tôi theo dõi đã bắt đầu chiếu, tôi có thể bưng cà phê đến dưới lầu uống không?"
Tô Chi Niệm chỉ là muốn trêu chọc cô, chưa từng thật nghĩ để cho cô uống.

Anh bày ra một bộ dáng hoàn toàn không có nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô, có chừng có mực gật đầu, ân chuẩn thỉnh cầu của cô.

Tống Thanh Xuân thở phào nhẹ nhõm một hơi, không muốn dừng lại một phút liền xoay người, chạy đến ngoài cửa thư phòng.

Cô vừa đi đến cánh cửa, giọng nói của Tô Chi Niệm đột nhiên truyền tới từ phía sau: "Chờ một chút."

Chờ cái gì? Chẳng lẽ anh lật lọng, muốn tận mắt nhìn thấy cô uống cà phê?
Trong nháy mắt thân thể Tống Thanh Xuân cứng đờ, cô lưng đưa về phía Tô Chi Niệm tạm dừng một lúc, mới chậm rãi quay đầu, cả khuôn mặt cười đặc biệt nịnh nọt: "Tô tiên sinh, ngài còn có chuyện gì?"
Tô Chi Niệm không lên tiếng, anh buông tay nắm con chuột ra, lấy một vật từ phía trước máy vi tính, đứng lên, vòng qua bàn đọc sách, đi tới đối diện cô.

Anh đây là muốn tự mình ra trận, bức cô uống hết ư?
Đôi mắt Tống Thanh Xuân đen nhánh sáng ngời, chuyển xoay vòng.

Đang lúc cô do dự, chính mình có nên lộ vẻ bộ dáng không cẩn thận, một là không làm hoặc là dứt khoát ném vụn ly cà phê trong tay hay không, Tô Chi Niệm dừng lại ở trước mặt cô, cầm vật trong tay đưa tới: "Cho em."
Anh đưa chính là thẻ ngân hàng màu đen...!
Tống Thanh Xuân giật mình, qua một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên, có chút không rõ "Hả?" một tiếng với Tô Chi Niệm.


Có lẽ Tô Chi Niệm là thật bận rộn công việc, không muốn lãng phí nhiều thời gian, mang theo vài phần bá đạo trực tiếp nhét thẻ vào trong túi áo của cô, sau đó Tô Chi Niệm cũng không dừng lại lâu thêm một phút liền xoay người, nhanh chóng đi đến trước bàn đọc sách.

Không biết có phải là ảo giác của Tống Thanh Xuân hay không, cô lại có thể cảm thấy một loạt động tác của người đàn ông này có chút vội vàng, giống như là đang xấu hổ, thậm chí lúc anh ngồi trở lại ghế dựa, chân còn không cẩn thận va vào góc bàn một phát.

Tô Chi Niệm giống như là vì che giấu thất thố của mình, hắng giọng một tiếng, vừa thả chậm cử động, ngồi ở trên ghế, vừa đưa lưng về phía Tống Thanh Xuân, ngữ khí có chút lạnh bạc nói tiếp: "Về sau tất cả chi tiêu trong nhà, đều quẹt tấm thẻ kia."
Tô Chi Niệm ngồi vững, liền nắm lấy con chuột, vẫn không đi xem Tống Thanh Xuân, mà là sau khi nhập mật mã mở khóa vào màn hình máy vi tính, lại bổ sung một câu: "Mật mã thẻ ngân hàng, giống như là mật mã khóa cửa."
Dừng một chút, Tô Chi Niệm lại mở miệng nói một lần nữa: "Nếu như không còn chuyện gì, em có thể ra ngoài."
Theo sau, vẻ mặt anh liền thành thật nhìn chằm chằm máy vi tính, gõ lên bàn phím.

Tống Thanh Xuân "ừm" một tiếng, liền bưng ly cà phê, xoay người, chậm rãi đi ra thư phòng.

Cửa thư phòng vừa bị Tống Thanh Xuân đóng lại, Tô Chi Niệm liền nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó vẻ mặt vẫn không thay đổi gõ bàn phím, nhưng trên gương mặt trắng nõn, đã từ từ tràn ngập một màu đỏ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc