NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Editor: May
Trong đầu óc cô, ngoại trừ mấy chữ “Là cha của con sao?” bay tới bay lui, cũng không còn ý nghĩ nào khác, thậm chí Tô Chi Niệm và mẹ Tô ở dưới lầu tiếp tục nói cái gì đó, cô đều không nghe thấy được.

Hôm nay cô tới đây, chính là vì muốn biết bí mật anh giấu ở dưới đáy lòng.

Lúc cô ở trong nhà, từng tưởng tượng qua rất nhiều rất nhiều loại khả năng, thậm chí ngay cả có phải Tô Chi Niệm có bệnh nan y gì không cũng nghĩ đến, lúc đó cô còn nghĩ, nếu như anh thật có bệnh không nan y gì, cô cũng bằng lòng tiếp tục bồi theo anh...!
Nhưng bây giờ thì sao?
Một ngàn loại một vạn loại khả năng cô tưởng tượng, đều không đúng cái nào.

Chân tướng thật sự lại là, cô và Tô Chi Niệm là anh em ruột cùng cha khác mẹ...!
Anh em ruột...!trời ạ...!Cô và anh trai cô lên giường...!trước mắt Tống Thanh Xuân tối om, cả người suýt nữa liền ngã quỵ trên đất.


Khó trách lúc trước, cô chăm sóc anh say rượu, sau khi cùng anh lau súng cướp cò, anh để lại cho cô một hộp thuốc tránh thai...!
Khó trách thời gian trước, ở trong bệnh viện, cô khắc chế không được xúc động, lúc chủ động hôn anh, dụ hoặc anh, anh kháng cự rõ ràng như vậy, thậm chí anh nói rất nhiều lần “Thanh Xuân, không được” “Thanh Xuân, không thể”...!Nhưng cô cố chấp, vẫn dựa vào thân thể anh, vụng về mà lại kịch liệt câu dẫn anh, khiến cho cuối cùng anh cùng mất khống chế theo cô...!
Cho tới giờ phút này, cô mới biết, hóa ra giữa anh và cô chỉ có lần đó, một đêm dưới trạng thái anh tỉnh táo, không phải dấu vết tốt đẹp, mà là tượng trưng của tội ác và nhục nhã.

Tống Thanh Xuân liều mạng lắc đầu, rất muốn để cho chính mình ném những ý niệm này ra ngoài, rất muốn nói với mình đây chỉ là một cơn ác mộng, nhưng cuối cùng cô có thể làm, chỉ là lung lay thân thể, lảo đảo lùi về sau hai bước, cũng không chịu được nữa liền ngã ngồi trên mặt đất.

Cô...!Cô lại có thể, lại có thể yêu anh trai của mình...!Còn làm ra chuyện như vậy với anh trai của mình...!
Nước mắt theo gò má Tống Thanh Xuân, một giọt tiếp một giọt rơi xuống, rất nhanh liền tẩm ướt gò má của cô.-
Tô Chi Niệm tiễn mẹ Tô đi, đứng ở trong sân rất lâu, mới xoay người trở về nhà.

Anh nhìn thoáng qua vali hành lý bị mình để ở trong góc.

Đây là va ly anh xách lúc anh rời khỏi Bắc Kinh, người thì rời khỏi sân bay, nhưng hành lý lại bị không vận đến nước Pháp, cuối cùng là sau khi công ty hàng không liên hệ với anh, giúp anh lại gửi trở về thông qua bưu điện.


Anh vốn còn nghĩ, mở vali hành lý ra, hiện tại xem ra, không cần nữa.

Bởi vì, anh đáp ứng mẹ anh, phải lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi Bắc Kinh.

Tô Chi Niệm quay đầu, nhìn mặt trời chiều ngoài cửa sổ một chút, vẻ mặt hốt hoảng một lát, liền lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại cho công ty hàng không.

“Alo, chào cô...!Xin giúp tôi tra một chút, chuyến bay đến nước Pháp gần nhất...!Chuyến bay thứ Tư tuần sau đi...!Đúng, Quốc Hàng, khoang hạng nhất, được, không vấn đề...!Tên là Tô Chi Niệm, số chứng minh thư là...”
Tô Chi Niệm vừa đọc ba số của số chứng minh thư, bên tai liền nghe thấy một trận tiếng nức nở nhỏ nhặt.

Lời nói trong miệng anh bỗng dưng dừng lại, nhíu mày lại.

“Ngài còn ở đó chứ, tiên sinh...” Nhân viên phục vụ khách của công ty hàng không, lời nói mang theo vài phần nghi hoặc lễ phép còn chưa nói xong, Tô Chi Niệm liền lại nghe thấy tiếng nức nở kia.

Rất nhẹ, rất nhạt, là truyền tới từ chỗ cầu thang...!
Tim Tô Chi Niệm lộp bộp một chút, bất giác quay đầu đi tới cầu thang..


Bình luận

Truyện đang đọc