NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Editor: Xiu Xiu
Bí mật thứ hai cũng giống như bí mật thứ nhất, cũng là năng lực hơn người, mà năng lực này, so với Độc tâm thuật lại càng khiến người khác sợ hãi hơn.

Bởi vì, chỉ cần anh muốn, anh có thể tùy lúc khống chế suy nghĩ của một người để khiến họ làm chuyện gì đó!
Thế nhưng, thời gian anh khống chế suy nghĩ của người khác không được dài, chỉ khoảng một phút đồng hồ, mà người bị anh khống chế suy nghĩ, sau khi thoát khỏi sự khống chế của anh, chỉ có trí nhớ vụn vặt hoặc là mất trí nhớ, đơn giản mà nói, là một phút đồng hồ bị anh khống chế kia, người đó làm gì, nói gì thì người đó đều không biết.

Từ khi anh phát hiện ra năng lực này đến bây giờ, số lần anh sử dụng cũng không nhiều, chỉ theo kế hoạch, không quá mười lần.

Bởi vì trong thời gian ngắn ngủi mà anh khống chế suy nghĩ của người khác, nếu thân thể của người bị anh khống chế chịu thương tổn gì, thì thân thể anh cũng sẽ phải chịu thương tổn giống như vậy, đương nhiên anh cũng không thể khống chế người khác đi đả thương người, chỉ cần anh xúc phạm người bị anh khống chế, thân thể anh cũng sẽ bị thương tổn giống như người bị người anh khống chế làm hại.

Bí mật thứ ba của anh, không phải là về chuyện siêu năng lực, mà là chuyện cũ liên quan đến một người.

Mà người kia chính là!
Tô Chi Niệm vừa nghĩ đến đây, trong xe liền vang lên tiếng chuông êm tai, anh nhẹ nhàng cau mày, kéo lại suy nghĩ của mình, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, lập tức thu lại tất cả cảm xúc của mình, cầm điện thoại lên nghe.


“Tô tổng, Lục tổng ở Hoàn Ảnh truyền thông đến đây, đang ở trong công ty chờ anh.


“Được, biết rồi.

” Tô Chi Niệm nhàn nhạt đáp một câu, liền cúp điện thoại.

Anh cũng không sốt ruột mà khởi động xe, nhìn xuyên qua cửa kính xa, tiếp tục nhìn Tống Thanh Xuân đang ngồi trong buồng điện thoại một lúc, mới thu hồi tầm mắt, khởi động xe, chậm rãi rời đi.

-
Quán cà phê ở tầng dưới công ty, sau khi kết thúc thảo luận, đoàn người lục tục rời đi, chỉ để lại hai người là Tô Chi Niệm và Đường Nặc.

Tô Chi Niệm ngồi ở vị trí đối diện với Đường Nặc, tập trung tinh thần xem văn kiện trong tay, lúc ngẫu nhiên lật trang giấy, lại bưng tách cà phê trên bàn lên, nhấp một ngụm.


“Cô ấy lại tới nữa! ” Sau khi Đường Nặc kêu người phục vụ mang cho anh tiếp một ly cà phê, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, lầm bầm nói một câu.

Tô Chi Niệm không cần nhìn cũng biết là Đường Nặc nói đến ai, vẻ mặt của anh không hề thay đổi chút nào, chỉ thật sự đọc văn kiện trong tay.

“Tuần này, cô ấy đã tới đây quá ba lần rồi! Mình nhớ có một buổi tối, mình làm thêm giờ đến tận mười hai giờ, ngày đó, mình không đi xe, phải đón taxi về nhà, ra khỏi công ty, vậy mà vẫn nhìn thấy cô ấy chờ ngoài cửa.

Tô Chi Niệm làm như người mà Đường Nặc nhắc đến không hề có chút nào liên quan đến mình, vẻ mặt lãnh đạm lật trang giấy, tiếp tục xem.

Dường như Đường Nặc nói một mình nên có chút nhàm chán, ngậm miệng lại, qua một lúc lâu, anh đột nhiên hô lên một câu: “Tuyết rơi rồi!”
Ngón tay của Tô Chi Niệm đang lật trang giấy khẽ run lên một cái, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm văn kiện như cũ, bình thường chỉ cần một phút đồng hồ là anh đã tóm lược được nội dung, lần này, anh lại nhìn đến mười phút cũng không vào đầu được chữ nào, cuối cùng anh cũng làm như vô ý ngẩng đầu, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tuyết rơi thật sự rất lớn, chỉ mới có một lúc, trên đất đã phủ đầy một màu trắng xóa.

Hình như Tống Thanh Xuân không tìm được nơi nào để tránh tuyết, chỉ có thể ngây ngốc đứng trong tuyết lớn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc