NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Đường Nặc đưa bóng ở trong lòng bàn tay vòng vo hai vòng, mới trả lời Tô Chi Niệm: "Tôi tìm được rồi, còn vô tình gặp được một người quen.

.

.

.

.

." Nói xong Đường Nặc còn nhìn Tô Chi Niệm và hất cằm về phía Tống Thanh Xuân.
Tô Chi Niệm lúc này mới nhàn nhạt đem tầm mắt từ trên người Đường Nặc chậm rãi nhìn về phía Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân nhìn động tác anh quay đầu, theo bản năng nuốt nước miếng một cái, nắm chặt lòng bàn tay.

Khi tầm mắt bay tới phía cô thì tốc độ tim đập của cô hơi dừng một chút, mí mắt nhẹ nhàng rũ xuống, ước chừng qua ba giây, cô lại lần nữa nhấc lên mí mắt, đối mặt tầm mắt của anh.
Lần trước anh ngồi ở trong xe cách một lớp thủy tinh lại là ban đêm nên cô vẫn luôn không thấy rõ ánh mắt của anh.

Nhưng lần này cô hoàn toàn thấy rõ.

Mắt anh đẹp mê người nhưng đáy mắt không có bất kỳ cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng giống như là đang nhìn một người không quan trọng.


Có phải lần trước anh ngồi ở trong xe cũng dùng chính ánh mắt lạnh lùng này nhìn cô hay không? Tống Thanh Xuân cảm thấy có chút đau đớn trong lòng.
Nếu đổi thành anh và cô chưa từng gặp mặt trước đó, vô tình gặp được cô sẽ chủ động mở miệng lên tiếng chào hỏi nhưng bây giờ Tống Thanh Xuân lại có chút do dự, hơn nữa là sợ, cô sợ tự mình mở miệng nói chuyện với anh sẽ đổi lấy sự lạnh lùng làm như không thấy của anh.
Anh không mở miệng, cô cũng không mở miệng, hai người đều yên lặng khiến cho không khí trở nên hơi ngưng trệ.
Trợ lý của Tống Thanh Xuân mờ mịt đứng ở một bên, hết nhìn cô lại nhìn Tô Chi Niệm, cuối cùng nhìn về phía Đường Nặc.

Còn Đường Nặc cũng buồn bực, rõ ràng Tống Thanh Xuân cũng vào ở trong nhà của Tô Chi Niệm rồi, thế nào mà bây giờ gặp mặt lại lạnh nhạt như vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì rồi hả ?
Đường Nặc nhẹ nhàng đảo mắt lòng vòng sau đó liền cười híp mắt hướng về phía Tống Thanh Xuân làm như muốn mời: "Thanh xuân có muốn cùng chơi với chúng tôi không?"
Tống Thanh Xuân không lên tiếng, nhìn Đường Nặc một cái lại nhìn Tô Chi Niệm một cái, cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Tô Chi Niệm giống như chỉ sợ cô sẽ đồng ý, lạnh lùng đem tầm mắt từ trên người của cô quay ra hướng về phía Đường Noãn buông một câu: "Đi nha." Sau đó liền xoay người cất bước rời đi.
Thật ra thì Tống Thanh Xuân cũng muốn lắc đầu cự tuyệt nhưng cô không ngờ Tô Chi Niệm muốn tránh cô như tránh tà , ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không cho cô.

Lời định nói đến khóe miệng lại cứ cứng rắn bị đập ở cổ họng, nói không được mà không nói cũng không xong để cho cô nhếch nhác khó chịu cũng không biết nên có vẻ mặt như thế nào.
Đường Nặc đã sớm biết Tô Chi Niệm thích Tống Thanh Xuân, cũng không phải là không muốn mời Tống Thanh Xuân, nhưng dáng vẻ trầm mặc Tô Chi Niệm như vậy là lần đầu tiên.

.

.

.

.


.

Đường Nặc có ý muốn giúp một tay nhưng dường như càng giúp lại càng hỏng bét?
Đường Nặc giơ tay lên cọ xát lỗ mũi, áy náy cười: "Cái đó.

.

.

.

.

." Chỉ nói hai tiếng, Đường Nặc liền ngừng lại bởi cảm giác giống như muốn an ủi người ta nhưng lại rất đả thương người a.

.

.

.

.

.
Cũng may Tống Thanh Xuân ổn định rồi cảm xúc rất nhanh, ngược lại còn tỏ ra không quan trọng: "Tôi còn có chuyện, cho nên đi trước đây."
Lời này của Tống Thanh Xuân giống như thuốc cứu mạng Đường Nặc, vừa vặn hóa giải sự luống cuống trong lòng cho nên liền gật đầu, nói: "Được, hôm nào mời cô ăn cơm."
Tống Thanh Xuân cười cười, đối với đề nghị hôm nào ăn cơm này không nói tốt cũng không nói xấu, chỉ là nói một tiếng"Gặp lại" rồi cùng trợ lý cùng rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc