Đại đa số vây xem xung quanh đều là phái nữ, đồ không phải mua cho các cô, nhưng các cô lại càng giống như người nhận được đồ hơn Tống Thanh Xuân, tất cả khuôn mặt đều là phấn chấn và kích động.
Người đàn ông đó thật cưng chiều cô gái này, quả thực đã cưng chiều đến tận trời! Cô gái đó luôn mặc kệ anh, nhưng anh vẫn tốt tính nết một mực mua mua mua cho cô gái! Thậm chí còn hết một lại tới hai dùng mặt nóng dán mông lạnh của cô gái! Cô gái này thật tùy hứng, nhưng tùy hứng khiến cho người khác thật ghen tị mà, có được hay không?
Thẳng đến khi Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm đi ra rất xa, những cô gái kia vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại, vẫn đắm chìm ở trong hình ảnh vừa mới nhìn thấy được.
...!
Ban đầu Tô Chi Niệm cho rằng, đây chỉ là một trắc nghiệm làm ra vì Tống Thanh Xuân còn chưa hoàn toàn tiếp nhận siêu năng lực của anh, tiếp theo Tống Thanh Xuân giống như là chơi nghiện, vẫn luôn dùng ý nghĩ đáy lòng nói chuyện với anh, từ đầu đến cuối không có mở miệng phát ra một chút âm thanh.
Do đó tình cảnh dạo phố tiếp theo, luôn là Tô Chi Niệm một mình nói nói nói, mua mua mua, mà Tống Thanh Xuân ở bên cạnh anh, mặc kệ anh làm bao nhiêu chuyện khiến cho người ta kinh ngạc đến ngây người, đều giống như đi dạo ở cửa hàng đầu tiên, mặt đều luôn bảo trì vẻ mặt an tĩnh hờ hững.
Khuôn mặt xinh đẹp đến không hề tì vết của Tô Chi Niệm, đặt ở trường hợp nào, đều là tồn tại đoạt ánh mắt người ta, tập trung ở trên người anh nhiều, cũng tự nhiên có người nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngột ngạt không lên tiếng của Tống Thanh Xuân, còn có hình ảnh Tô Chi Niệm ấm giọng ôn khí nói chuyện với cô.
Mỗi khi đó, những người dó sẽ ném tới ánh mắt hoặc hâm mộ, hoặc ghen tị, ngẫu nhiên cũng sẽ có người thấp giọng phát biểu ý kiến, có một hai lần như vậy, bởi vì âm thanh đối phương quá lớn, Tống Thanh Xuân cũng nghe thấy : "Cô gái này thật đủ làm ra vẻ, người đàn ông đối với cô ta tốt như vậy, nhưng cô ta đến khuôn mặt tươi cười cũng không có!"
"Đúng vậy đó, thói quen quá lập dị quá ngạo khí, quả thực là tiết tấu muốn chia phút tìm đường chết mà!"
Tống Thanh Xuân đều có thể nghe thấy tiếng nghị luận, sao Tô Chi Niệm có thể sẽ không nghe được, tuy rằng cô không có chút phản ứng nào với những lời nói kia, nhưng Tô Chi Niệm lại luôn vào lúc những người đó bàn luận nhìn về phía anh và Tống Thanh Xuân, không phải quan tâm một chút cô có mệt hay không, chính là ngồi xổm người xuống thay cô buộc lại dây giày hoàn toàn không có bị nới lỏng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Thanh Xuân vốn như một tờ giấy, trên thực tế đáy lòng đã sớm vui vẻ đến nở hoa: "Tô Chi Niệm, anh thật xấu nha, anh là cố ý đúng không?"
"Tô Chi Niệm, bọn họ tuyệt đối là đang hâm mộ ghen tị hận em, anh có tin không?"
"Tô Chi Niệm, chúng ta đi xem Chanel đi?"
Dưới bề ngoài tĩnh đạm như nước của Tống Thanh Xuân, sớm đã nhảy nhót kích động thành một mảnh, hưng trí ngẩng cao kéo anh, không ngừng tuôn ra suy nghĩ mới: "Tô Chi Niệm, em thích đôi giày kia, em là số 35."
"Tô Chi Niệm, em muốn uống sữa tươi nóng..."
"Tô Chi Niệm..."
Tuy Tô Chi Niệm đang theo Tống Thanh Xuân dạo phố, nhưng đáy lòng sẽ thường nghĩ tới rốt cuộc cô có cách nhìn như thế nào về siêu năng lực của anh.
Anh biết cô rất vui vẻ, nhưng anh lại không xác định, vui vẻ của cô là ngắn ngủi, hay là chân thật.
Nhiều lần lời nói của Tô Chi Niệm đã đến bờ môi, đều suýt nữa muốn hỏi ra, nhưng cuối cùng lại bị vui vẻ đắc ý hả hê nơi đáy lòng Tống Thanh Xuân xóa bỏ đi.
Cuối cùng anh vẫn không nhẫn tâm đánh vỡ hưng trí của cô, không dũng khí đánh vỡ tốt đẹp lúc này.
...!
Vẫn dạo đến chín giờ tối, dạo toàn bộ ACR, Tống Thanh Xuân mới bỏ qua.
.