Ngữ khí cô ta gọi điện thoại cho Tần Dĩ Nam nghe rất nôn nóng, là muốn tìm Tần Dĩ Nam giúp đỡ sao?
Chẳng qua thật đáng tiếc...!sợ là cả đời này của Tần Dĩ Nam đều sẽ không biết, cô ta đã gọi điện thoại cho anh vào thời điểm cô ta cần anh nhất.
Hiện tại Tống Thanh Xuân sẽ là bộ dáng như thế nào? Thương tâm? Khóc lóc? Chật vật? Tuyệt vọng? Hỏng mất?
Khóe môi Đường Noãn bỗng dưng nâng lên, tách ra một nụ cười lạnh như băng.
Đó đều là cô ta nên có, cô từng thề, thống khổ lúc trước cô đã trải qua vì cô ta, cô đều sẽ hoàn trả gấp trăm lần cho cô ta!
Một đêm đó, thay đổi không đơn thuần là quan hệ của Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm, cũng thay đổi quan hệ của Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam.
Thẳng đến rất lâu về sau, Tần Dĩ Nam mới biết, hóa ra mất đi một người, là một chuyện rất dễ dàng, có lúc chỉ cần một trùng hợp rất nhỏ.
Không biết hai người cứ ngồi yên tĩnh không tiếng động như vậy bao lâu, Tô Chi Niệm động đậy thân thể, Tống Thanh Xuân cũng phục hồi tinh thần lại theo.
Cô thu tầm mắt vẫn luôn nhìn anh chăm chú của mình trở về, vì áp chế rung động anh đã cho cô ở dưới đáy lòng, cô bưng ly rượu lên, thời điểm uống được một nửa, Tô Chi Niệm ngăn cản cô lần thứ hai, còn thuận thế đưa cho cô một ly nước: "Đừng uống quá nhiều rượu, trời đã sắp sáng, uống nước, nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi."
Tống Thanh Xuân quay đầu, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, phát hiện chân trời thật đã có chút sáng lên.
Cô nghe lời thuận theo uống hai ngụm nước, đứng lên, thời điểm vừa mới chuẩn bị cất bước đi đến phòng ngủ, anh đột nhiên gọi tên cô lại: "Thanh Xuân."
Tống Thanh Xuân nghi ngờ quay đầu, "Hả?" Một tiếng.
Tô Chi Niệm đứng lên, nhìn chằm chằm mắt cô, tạm dừng một lát, mới mở miệng nói: "Chuyện của Tống Thừa - anh trai của em, em đừng quá khổ sở, tôi sẽ giúp đỡ nghĩ biện pháp điều tra."
Tống Thanh Xuân thật sự không nghĩ tới Tô Chi Niệm gọi mình lại để nói chuyện này.
Cả người cô giống như là bị điểm huyệt đạo, sững sờ ngay tại chỗ.
Quan hệ của Tô Chi Niệm và cô, luôn luôn không tính là quá thân cận, cô là thật không nghĩ tới, anh sẽ mở miệng nói giúp đỡ.
"Ngủ đi thôi." Tô Chi Niệm lạnh nhạt nói ba chữ, liền xoay người, sửa sang lại đệm chăn có một chút hỗn loạn trên ghế sô pha.
Tống Thanh Xuân đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng bận rộn của Tô Chi Niệm, trở nên hơi dao động.
Chuyện lúc trước anh bởi vì say rượu cường ngủ cô là một khúc mắc lưu lại rất sâu trong đáy lòng cô.
Mặc kệ rốt cuộc anh đã từng có bao nhiêu thời gian vui vẻ tốt đẹp với cô, bắt đầu từ giờ khắc đó, gần như bị cô lật đổ không chút do dự.
Thay vì nói cô chán ghét anh, không bằng nói từ đầu đến cuối cô đều không có dũng khí đối mặt với chuyện đêm đó, cô vẫn cảm thấy chỉ cần mình không gặp anh, cô liền có thể cho rằng chuyện kia chưa bao giờ phát sinh qua.
Cho nên ở trong đáy lòng cô, mặc kệ là năm năm trước mỗi người đi một ngả, hay là năm năm sau đạt được hiệp nghị, cô vẫn luôn cự tuyệt chính mình đi hiểu rõ anh.
Thẳng đến đêm nay, anh và cô nói chuyện trắng đêm, cô mới phát hiện, Tô Chi Niệm cao cao lạnh nhạt cô nhìn thấy đó, Tô Chi Niệm mà cô cho rằng là máu lạnh vô tình đó, đều không phải là Tô Chi Niệm chân thật.
Suy nghĩ cẩn thận một chút, thật ra anh hoàn toàn không có ghê tởm như trong tưởng tượng của cô, chỉ là những năm gần đây, bởi vì chuyện lúc trước, cô vẫn luôn mang tâm tình cá nhân để đối xử với anh.
Hơn nữa, năm năm sau gặp nhau, anh đã giúp cô không ít việc ...!
Đủ loại sự tình phát sinh trong hai tháng ở chung với nhau đang lướt qua từng màn ở trong đầu Tống Thanh Xuân, lướt đến cuối cùng, cô thấy chẳng qua ghế sô pha dài một mét, nghĩ đến bộ dạng vóc dáng một mét tám mấy của anh ngủ ở trên đó, cô không cầm lòng được buột miệng nói ra: "Tô Chi Niệm, anh vào trong phòng ngủ đi.".