NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Nếu không phải hiện tại đột nhiên thu được tin nhắn, cô thật sẽ không liên tưởng đến người này.

Số điện thoại di động này gửi tin nhắn cho mình, mãi mãi đều là tin tức giải vây, cổ vũ, chúc mừng, tuy rằng mãi mãi chỉ là mấy chữ đơn giản, nhưng lại làm cho cô đã từng cảm động, ấm áp ở trong đêm khuya.

Loại cảm giác này và cảm giác người bảo vệ cô đó gần như giống hệt nhau, cho nên người cứu cô, có phải chính là chủ nhân tin nhắn này không?
Chủ nhân tin nhắn vĩnh viễn biết cô cần gì nhất, sau đó dùng tin nhắn trợ giúp cô, điều này nói rõ anh luôn luôn ở sau lưng, lặng lẽ chú ý cô.

Người có thể vào lúc cô gặp phải nguy hiểm, đúng lúc ra tay cứu giúp, khẳng định là thường xuyên làm bạn ở cạnh cô.

Tống Thanh Xuân càng nghĩ, càng cảm thấy khẳng định, cô giơ điện thoại di động, nhanh chóng xóa sạch "Năm mới vui vẻ" đã đánh được một nửa, sau đó đổi một câu nói, gửi qua: "Có phải đêm nay anh ở công viên Bắc Hải cứu được tôi không?"
Giống như những tin nhắn đá chìm đáy biển trước đây, cũng chậm chạp không nhận được hồi đáp.


Tống Thanh Xuân không có giống như thường ngày, chỉ là gửi hai dòng tin nhắn liền từ bỏ.

"Rốt cuộc anh là ai?"
"Tôi muốn gặp anh, có thể không?"
"Vì sao anh luôn muốn bảo vệ tôi, giúp đỡ tôi như vậy?"
"Mấy ngày qua, người cứu tôi đó, nhất định là anh!"
Tống Thanh Xuân gửi đến cuối cùng, không còn là lời nói nghi vấn, mà biến thành ngữ khí chắc chắn.

Nhưng cô lại giống như nói chuyện với không khí, từ đầu đến cuối đều không có đổi lấy được một chữ hồi đáp, cô gọi điện thoại qua, cũng như trước đây, đã là trạng thái tắt máy.


"Anh đối với tôi tốt như vậy, vì sao lại không chịu để cho tôi biết anh là ai?"
Tống Thanh Xuân biết anh sẽ không hồi đáp, nhưng vẫn không chết tâm tiếp tục gửi một tin nhắn, sau khi gửi xong, cô liền hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Cô nhìn chăm chú mười một con số trên màn hình điện thoại di động, nhìn rất lâu rất lâu, lâu đến suy nghĩ đều vỡ nát, sau đó mới lần nữa động ngón tay, gõ trên bàn phím điện thoại di động.
"Tôi thật hy vọng có thể nhìn thấy anh, chỉ mong anh bằng lòng."
Tống Thanh Xuân gửi đi dòng tin nhắn này, nghĩ đến anh chậm chạp không muốn gặp chính mình, chẳng lẽ là tự ti? Dáng dấp quá xấu? Hoặc là rất nghèo? Hoặc là tàn tật?
Tống Thanh Xuân cắn ngón tay nghĩ một lát, cảm thấy suy đoán này của mình cực kỳ có khả năng, sau đó cứ tiếp tục gõ bàn phím, soạn tin nhắn: "Anh yên tâm, tôi không phải loại người nông cạn kia, sẽ không bởi vì tướng mạo, tiền tài, hay là bệnh tật, liền xem thường một người nào đó.

Huống chi, anh đối với tôi tốt như vậy, tôi cảm ơn anh còn không kịp."
Gửi xong một chuỗi tin tức dài như vậy, Tống Thanh Xuân ngáp một cái, để điện thoại di động ở một bên, nhắm mắt lại vừa nằm không đến một lát, giống như là nghĩ đến cái gì, lại cầm điện thoại di động lên, gửi một dòng tin nhắn qua dãy số đó: "Năm mới vui vẻ."
-
Tô Chi Niệm bưng một ly trà nóng, tư thế tao nhã dựa vào bàn ăn, nghiêm túc xem một lần từng một cái tin nhắn Tống Thanh Xuân gửi tới.

Thật ra anh chính là lo lắng cô có sinh bệnh phát sốt hay không, mới gửi mấy chữ "Năm mới vui vẻ" này để thăm dò, lại không nghĩ rằng cô trả lời tin nhắn nhanh như vậy, xem ra là không có chuyện gì..


Bình luận

Truyện đang đọc