Editor: May
Tâm cô giống như là bị vô số kim đâm qua, gây ra đau đớn nồng đậm, khiến cho hô hấp cô cũng dừng lại theo, tay liền nâng lung tung lên, tùy tiện nắm lấy một chai rượu tây trên mặt bàn, trực tiếp uống.
Tống Thanh Xuân uống hơn nửa chái, mới đặt mạnh cái chai lên bàn, cô ngẩng đầu, nhìn đến cô gái biểu diễn trên sâu khấu trước mặt vẫn đang vừa hát vừa nhảy bài《 chúng ta đều đã bị lãng quên》kia.
Cô ta múa nhảy còn tốt hơn hát, trêu chọc không khí hiện trường tràn ngập lửa nóng, tiếng huýt sáo tiếng hoan hô ồn ào tiến vào tai.
Ở trong trường hợp đâu đâu cũng là tiếng cười nhiệt tình như vậy, Tống Thanh Xuân càng khổ sở, cô rõ ràng đã uống không ít rượu, hơn nữa cô còn là tới quán bar một mình, nếu cô lại uống nữa, khẳng định sẽ uống say, nơi này ngư long hỗn tạp, cũng không phải nơi khóc lóc khi xảy ra chuyện...!nhưng cô vẫn nhịn không được, cầm lấy chai rượu tiếp tục rót vào miệng.
Bởi vì rót qua nhiều, một lần không cẩn thận bị sặc, cô khom người xuống bắt đầu ho khan nặng nề, ho đến cuối cùng, nước mắt đều tuôn ra.
Không được, cô là bởi vì tâm tình không tốt mới tới nơi này, cô là muốn cho mình vui vẻ một chút, sao cô có thể khóc chứ?
Tống Thanh Xuân tựa vào trên ghế dài, học người chung quanh, nỗ lực để kéo khóe môi mình lên, cười vui vẻ một chút, nhưng cô cười càng xán lạn, nước mắt nơi khóe mắt cô liền tuôn ra càng lợi hại, nước mắt lóng lánh ở dưới ánh đèn mê loạn đặc biệt chói mắt.
Cô giơ tay lên, lau lau nước mắt, bức chính mình cười ra tiếng, sau đó nước mắt liền giống như là trân châu đứt dây, một viên tiếp một viên rơi xuống.
Thật hỏng bét...!Trước đây rõ ràng cô tiêu sái nói giống như là người xa lạ với anh, giờ thành người lạ với anh, nhưng sao lần này, cô trở nên dây dưa không dứt khoát như vậy, dứt bỏ không được chứ?
Lúc cô bị anh đuổi ra khỏi nhà anh, cô cũng nghĩ, thời gian có thể che giấu tất cả, cô nhiều nhất là khổ sổ vài ngày, sau đó liền giống như trước đây, nhưng giờ cũng đã qua hai tháng, một chút ký ức đó chẳng những không có tiêu tán, ngược lại trở nên càng thêm rõ ràng khắc sâu.
Muốn mệnh nhất là, hôm nay khi cô ngẫu nhiên gặp anh ở trên đường cái, đáy lòng lại không có chút xíu oán niệm với anh, có chỉ là kinh hỉ và tưởng niệm đã lâu không gặp.
Lúc đầu khi anh và cô ở cùng một chỗ, kết cục đều đã viết xong trước, cô không có lý do gì trách anh, là chính cô không muốn bộ dạng người lạ, kết cục không liên quan nhau như vậy.
Nhưng anh phản ứng rất lãnh đạm...!Lãnh đạm giống như cô chưa bao giờ xuất hiện trong thế giới của anh, lãnh đạm đến ngoại trừ anh nhìn thẳng mắt cô vào ban đầu, sau đó liền keo kiệt đến một ánh mắt cũng không có bố thí cho cô...!
Hóa ra, trên thế giới này chuyện đau nhất không phải sinh ly và tử biệt, mà là anh đã phong khinh vân đạm, mà cô còn đang nhớ mãi không quên.
Cuối cùng Tống Thanh Xuân nhịn không được, ở dưới sự thúc đẩy của rượu, cô không có thời gian để lo chung quanh có nhiều người đang ở đây như vậy, trực tiếp nằm sấp ở trên bàn, khóc hu hu hu lên.
Tiếng nhạc lớn giống như là có thể chấn động tim người ta ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào, tiếng khóc của cô bị che đậy đến chính cô cũng không nghe được.
Cô khóc rất đau lòng, cùng hoàn cảnh trầm luân thối nát như vậy, rất không tương xứng.
Ngẫu nhiên có người đi qua trước ghế dài của cô, thấy cô nằm sấp trên bàn, chỉ xem như cô uống nhiều.
Một mình cô khóc rất lâu, rất lâu, đều không có dấu vết dừng lại, trước mặt phía trước phía sau cô đi qua vài người, nữ có nam có, chỉ có một người mặc âu phục màu đen dừng bước ở trước bàn cô.