NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Cho nên, khi anh nhìn thấy cô ngồi xổm người xuống, hèn mọn mà lại cung kính đặt dép lê cho Smith, đáy lòng liền khó chịu.

Cho nên, lúc anh ở khách sạn Tứ Quý nhìn thấy cô lễ phép xa cách chào hỏi anh, tính khí liền táo bạo.

Cho nên, lúc cô tìm tới công ty anh, xin anh giúp đỡ, sau khi anh châm chọc khiêu khích cô, rồi lại nhịn không được đuổi theo cô nói giúp cô.

Cho nên, sau khi mẹ Trình tới, anh tận trung tận hiếu như vậy, anh cho rằng chính mình là đang diễn kịch tốt, thật ra chỉ có chính anh biết, anh là chân tâm thật ý đối tốt với mẹ Trình.

Cho nên, khi cô ôm gối nói đi ngủ ghế sofa, anh mới phẫn nộ, lúc nhìn thấy bộ dáng cô ủy khuất cầu toàn, là như vậy phát điên.

Cho nên, sau khi cô rời đi, anh luôn nghĩ đến cô...!
Phản ứng cảm xúc của anh, càng biểu hiện chân thật ý nghĩ sâu ở trong nội tâm của anh.

Liền giống như là lúc trước, cử động anh vung tay về phía sông đào bảo vệ thành, nhìn như là ném nhẫn vào sông, thật ra anh chỉ là ném một đồng tiền xu.

Chỉ là tốc độ quá nhanh, cô không thấy rõ ràng mà thôi.


Lúc đó, vì sao anh lại làm như vậy? Là anh chính mình không chịu đi nghĩ nhiều.

Tần Dĩ Nam từ từ đặt tờ giấy bị vò thành nhiều nếp nhăn đó xuống, đứng lên, lảo đảo đi đến bên cạnh bàn sách, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhặt giấy ly hôn và hộp gấm lên.

Mở hộp gấm ra, cái nhẫn kết hôn bên trong kia, sáng rực rỡ, hào quang đâm mắt anh sinh đau.

Bên lỗ tai anh bỗng nhiên liền giống như là bị hạ ma chú, đột nhiên vang lên bài hát cô từng nghe mà anh vô tình nghe được ở trong xe vào tối hôm qua.

“Tôi nghĩ tôi còn phải tiếp tục nỗ lực, nghe xong tình ca có thể không vỡ đê, những hồi ức tình yêu rục rịch ngóc đầu dậy kia, sẽ khiến cho nhớ thương đến khóc lên.”
“Khi tôi nghĩ tới em, có một loại tuyệt vọng nản lòng, luôn vì một bóng lưng tương tự của ai đó ở đầu, khiến cho nhìn không được mà thương tâm.”
Tuyệt vọng nản lòng...!Cô cũng nghe được khổ sở từ trong bài hát này ư? Tuyệt vọng nản lòng...!Là anh cho cô sao?
Ngón tay cầm hộp gấm của Tần Dĩ Nam hơi run rẩy lên.

“Khi tôi lại nghĩ đến em, nguyên nhân tôi không tránh né, luôn cho rằng có thể phủ định tình yêu của em, nhưng đêm không ngủ được, tôi lại nhớ đến em.”
Luôn cho rằng có thể phủ định tình yêu của em, nhưng đêm không ngủ được, tôi lại nhớ đến em.

Anh từng luôn dùng những âm mưu cô đối với anh, tới phủ định yêu thích thật lòng phía sau của anh.


Anh cho rằng như vậy, anh liền sẽ không áy náy với chuyện phải làm.

Nhưng mà, anh lại ở trong nhiều đêm ngủ say như vậy, không ngừng nghĩ đến cô, lại nghĩ đến cô...!-
Bảy ngày, trôi qua rất nhanh, lại rất chậm.

Căn nhà Kim Trạch an bài cho Trình Thanh Thông, là tiểu khu cao cấp nổi tiếng ở Thượng Hải, đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy tia sáng tràn ngập sông Hoàng Phổ.

Giang Cảnh đến ban đêm, đặc biệt xinh đẹp, mặc kệ là ánh đèn lộng lẫy, hay là đèn đuốc suy yếu, đều rất xinh đẹp.

Trong nhà Kim Trạch an bài, có một thím giúp việc, chuẩn bị đặc biệt thịnh soạn một ngày ba bữa cho Trình Thanh Thông.

Thím giúp việc còn nói với Trình Thanh Thông, nếu như cô muốn ra ngoài, cô có thể sắp xếp tài xế.

Sắc mặt Trình Thanh Thông bình đạm nói không cần.

Là thật không cần, bởi vì dù cô không ra ngoài, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều quần áo trang sức và túi xách mới tung ra thị trường đưa đến căn nhà của cô.

Những nhãn hiệu kia, đều là ra nổi tiếng và quý giá, kiểu dáng đều rất xinh đẹp, nhưng lại không giống như thứ Trình Thanh Thông thích.

Trình Thanh Thông có nhìn thấy tấm hình người vợ đã mất của Kim Trạch, là ba năm trước, khi lần đầu tiên anh ta đề xuất giao dịch, đã đưa cho cô xem..


Bình luận

Truyện đang đọc