NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Tần Dĩ Nam nghe được tiếng của cô, nghiêng đầu nhìn cô một cái, cười ôn hòa với cô: "Mang em đi đến một địa phương tốt."
"Nơi nào nha?"
Khuôn mặt Tần Dĩ Nam giữ bí mật, nhìn thẳng trước mặt, không lên tiếng.

Trình Thanh Thông cắn cắn khóe môi, tuy rằng đáy lòng hiếu kỳ, lại không tiếp tục truy hỏi.



.

.

Cuối cùng Tần Dĩ Nam dừng xe ở trên một sườn núi vùng ngoại thành mà Trình Thanh Thông không biết tên
Sau khi Tần Dĩ Nam để chỗ ngồi của Trình Thanh Thông nằm ngang, mới quay đầu, thần bí hề hề mở miệng với Trình Thanh Thông: "Nhắm mắt lại."
Trình Thanh Thông trợn tròn mắt, nhìn Tần Dĩ Nam hai giây: "Thế nào? Làm đến thần bí như vậy?"
Tần Dĩ Nam vẫn không trả lời câu hỏi của Trình Thanh Thông, tiếp tục ấm giọng nói câu: "Em nhắm mắt lại trước đi."
Trình Thanh Thông không gây gắt nổi với Tần Dĩ Nam, chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo.

Sau đó bên tai truyền tới tiếng vang mui xe mở ra, gió lạnh đêm khuya trên giữa sườn núi từ từ thổi vào buồng xe, cô nhịn không được rùng mình một cái, sau đó liền nghe thấy tiếng của Tần Dĩ Nam vang lên ở bên tai: "Được rồi, có thể mở ra."
Trình Thanh Thông vừa nghe được tiếng của Tần Dĩ Nam, lập tức khẩn cấp vội vã mở mí mắt ra, năm chữ "Rốt cuộc là thế nào" này, Trình Thanh Thông chỉ vừa nói một chữ "rốt", cả người liền nhìn chằm chằm bầu trời, yên lặng dừng lại.


Ánh sao đầy trời, lộng lẫy, lấp lánh.

Thời tiết đêm nay, đặc biệt tốt, những ngôi sao kia gần giống như ở ngay trước mắt.

Mắt Trình Thanh Thông nhìn thẳng, qua một hồi lâu, cô lại nghe thấy tiếng của Tần Dĩ Nam: "Thích không?"
Trình Thanh Thông há to miệng, bỗng nhiên giống như là nghĩ đến cái gì, thân thể hơi hơi run rẩy một chút.

Cô nhớ được, trước đó không lâu, cô và Tần Dĩ Nam ở cùng một chỗ xem phim xong, lúc đi dọc theo đường cái, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, trông thấy một vì sao, lập tức ngạc nhiên chỉ cho Tần Dĩ Nam xem.

Tần Dĩ Nam đối mặt với sự kinh ngạc của cô, vẫn là bộ dáng ôn nhuận như ngọc kia, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp hỏi cô, thích sao à?
Cô gật đầu, nói ừ, nói lúc còn nhỏ, ban đêm cô thường xuyên ở trong sân ngắm sao, chẳng qua tới Bắc Kinh, nhà cao tầng và ánh đèn đầy màu sắc cướp đi hào quang của các ngôi sao, rất ít khi nhìn thấy bầu trời sao xinh đẹp.

Anh cười, không nói gì nữa, cô cũng chỉ tán gẫu tùy tính một lần đó, lại không nghĩ rằng đêm nay, anh thần bí hề hề mang cô tới đỉnh núi vùng ngoại thành, lại là cho cô một vùng ánh sao lộng lẫy.

Trình Thanh Thông cảm giác có một cổ cảm xúc khác thường nói không nên lời, bắt đầu lăn lộn ở trong ngực, cô vốn muốn quay đầu nhìn mặt Tần Dĩ Nam, nhưng lại dừng lại, đáy mắt nhìn chằm chằm ánh sao đầy trời, có nước mắt bắt đầu tuôn ra.

Vì sao anh lại đối tốt với cô như vậy? Tốt đến, khiến cho tâm cô sinh ra ao ước, có suy nghĩ muốn phó thác chung thân.

Nhưng mà, phải biết, cô, cô đã từng lừa dối anh.


.

.

Cô không đáng để anh đối tốt với cô như vậy.

.

.

Tầm mắt của cô bị nước mắt làm mơ hồ, những ngôi sao kia biến thành một đoàn một đoàn ánh sáng bị bôi nhòe, cô rất muốn nói một câu thực xin lỗi với anh, nói rõ chuyện này với anh, nhưng môi cô run đến đặc biệt lợi hại, phí rất lớn sức lực, cũng không thể phát ra âm thanh.

Tần Dĩ Nam biết được Trình Thanh Thông không thích hợp, xích lại gần bên cạnh cô một chút, lúc nhìn thấy cô nước mắt ràn rụa thủy, mi tâm hung hăng nhăn một chút, có chút khẩn trương hỏi: "Thế nào? Sao đang yên lành lại khóc?"
"Tôi.

.

.

Tôi.

.

." Trình Thanh Thông thấy Tần Dĩ Nam quan tâm và lo lắng, "Thực xin lỗi" đến bờ môi, làm sao cũng không nói ra miệng được, cuối cùng nước mắt tách tách tách rơi càng mãnh liệt..


Bình luận

Truyện đang đọc