NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Trình Thanh Thông dùng sức nắm chặt quả đấm, móng tay bấm rách lòng bàn tay cô, cô cũng không có cảm giác được đau đớn.

Cô cúi đầu, hít sâu một hơi, sau đó mới ngẩng đầu, bình tĩnh đối diện tầm mắt của Tần Dĩ Nam.

Cô trước giờ cũng không biết, mình lại có kỹ xảo biểu diễn tốt như vậy, cô rõ ràng nhớ anh thành si, nhớ anh thành bệnh, bây giờ nhìn thấy anh, đau trong lồng ngực đã sớmdời sông lấp biển, nhưng cô lại nâng môi cười nhạt với anh, cười bình thường như nước: “Thật trùng hợp, không nghĩ tới sẽ gặp được anh ở nơi này.”
Tần Dĩ Nam nhíu mày lại một chút, nhìn khuôn mặt cô chăm chú, trì độn một hồi lâu, mới đưa tầm mắt về phía quần bò bị rách lúc co ngã xuống, có vết máu nhàn nhạt thấm ra: “Đi bệnh viện khám một chút?”
Trình Thanh Thông bỗng chốc ngây ngẩn, mới biết anh nói là cái gì.

Anh đây là đang quan tâm cô sao? Nhưng anh biết không? Hiện tại cô, sợ nhất chính là quan tâm của anh, nó càng khiến cô khó chịu hơn châm chọc khiêu khích kia.

Trình Thanh Thông cho rằng chính mình sẽ hỏng mất, cô không nghĩ tới, chính mình lại còn là cười nhạt mở miệng: “Không cần, không có gì đáng ngại, chờ lát nữa tôi bôi thuốc lên phía trên là được.”

Chờ đến khi cô nói xong lời này, cô suýt nữa không thể không vỗ tay ở trong đáy lòng, cô giả vờ thật giỏi.

Chẳng qua, cô biết, chính mình giả vờ có bao nhiêu khổ cực, cô rất sợ ngay sau đó cảm xúc của mình mất khống chế, cô giãy thoát cánh tay của mình từ trong lòng bàn tay anh, lui về sau một bước, kéo dài khoảng cách với anh, áp chế cay đắng nơi đáy lòng, lại cười với anh: “Cái đó, nếu không còn chuyện gì, tôi đi trước.”
Trong lòng bàn tay trống không, khiến cho mi tâm Tần Dĩ Nam nhăn càng thêm lợi hại.

Anh trầm mặc, khiến cho Trình Thanh Thông có chút luống cuống, do dự có nên cứ như vậy xoay người rời đi không.

May mà cô gái trẻ tuổi đi sóng vai với Tần Dĩ Nam đó đã mở miệng: “Dĩ Nam?”
Tần Dĩ Nam hoàn hồn, trước nhìn Trình Thanh Thông thật sâu một cái, mới xoay người đi về phía cô gái đó.

Đó là bạn gái anh mới kết giao sao?

Bọn họ cách cô một khoảng cách, tiếng nói chuyện của Tần Dĩ Nam và cô gái đó rất nhỏ, cô không nghe rõ.

Trình Thanh Thông chỉ có thể nhìn chằm chằm hình ảnh bọn họ trò chuyện, yên tĩnh nhìn hai giây, sau đó liền nhanh chóng dời tầm mắt đi, không nói một tiếng bước bước chân khập khiễng cà nhắc, đi tới ven đường.

Trình Thanh Thông vừa đi đến ven đường, còn chưa đưa tay ra chặn xe taxi, Tần Dĩ Nam liền đuổi tới: “Em ở nơi nào? Tôi tiễn em.”
Theo tiếng nói anh rơi xuống, một chiếc xe chậm rãi ngừng ở trước mặt anh và cô.

“Không cần đâu...” Trình Thanh Thông lễ phép cự tuyệt, vừa nói phân nửa, Tần Dĩ Nam liền tự ý kéo cửa xe ra, ôm cô lên, nhét vào trong xe, theo sau anh cũng đi cúi người ngồi lên xe theo, lại lặp lại lời vừa mới hỏi một lần nữa: “Em ở nơi nào?”
Trình Thanh Thông nhìn ra, Tần Dĩ Nam cố chấp, cô cắn cắn khóe môi, cuối cùng vẫn không thể cãi lại anh, báo địa điểm.

Tần Dĩ Nam không lên tiếng, chỉ là xuyên qua kính chiếu hậu, đưa cho tài xế một ánh mắt, tài xế theo hướng dẫn, khởi động xe, chạy lên đường.

Bên trong xe rất an tĩnh, chỉ có âm thanh hướng dẫn không ngừng vang lên, vào lúc máy hướng dẫn nói còn khoảng một ngàn meters sẽ tới mục đích, Tần Dĩ Nam một đường trầm mặc, bỗng nhiên mở miệng: “Em...!hơn một năm này, sống tốt không?”
Trình Thanh Thông luôn bảo trì nụ cười, mặt cô cũng sắp cười đến cứng đờ, khi nghe đến câu hỏi của Tần Dĩ Nam, cô phí rất nhiều sức lực, mới mở miệng đáp: “Rất tốt, anh thì sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc