NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Tống Thanh Xuân xuống lầu, đổ cà phê vào cái bồn rửa tay, cuốn đi, rửa sạch sẽ ly cà phê, lau khô tay, mới lấy từ túi trong ra tấm thẻ Tô Chi Niệm ném ra.

Thẻ đen...!Tiền gửi trong thẻ nhất định phải hơn năm trăm vạn, ngân hàng mới có thể làm ra thẻ này.

Nói cách khác, trong tấm thẻ này, ít nhất có năm trăm vạn đặt cọc...! Chỉ là ăn ở đi lại, lại có thể cho cô một cái thẻ năm trăm vạn? Xem ra Tô Nhất Nguyên, không phải không hào phóng, mà là hào phóng đến không phải là người.

"Chẳng qua, mật mã của anh, vì sao đều là sáu con số kia? Chẳng lẽ điện thoại di động? Máy vi tính? Tủ sắt? Tất cả đều là vậy?" Tống Thanh Xuân vừa lầm bầm lầu bầu, vừa lật đến mặt khác của thẻ, sau đó khi quét đến chỗ phần ký tên phía sau, tầm mắt liền dừng lại.

Chỗ cột ký tên, bình thường đều là viết tính danh chủ thẻ, vì khi quét thẻ, ký tên càng có lợi hơn.

Nhưng tấm thẻ Tô Chi Niệm cho cô này, chỗ cột ký tên cũng viết ba chữ, nhưng không phải viết ba chữ "Tô Chi Niệm" kia, mà là..."Thật xin lỗi".

Nhìn chữ đó, liền biết là vừa viết lên, nét mực rất mới.


Nét bút lưu loát, rồng bay phượng múa, là chữ viết của Tô Chi Niệm.

Cho nên, mục đích chủ yếu anh cho cô tấm thẻ này cũng không phải đơn thuần là cho cô tiền ăn ở đi lại của anh, mà là ba chữ "Thật xin lỗi" kia?
Anh đây là nhận lỗi vì cuộc gọi điện thoại xấu tính vào tối nay ư?
Khó trách vừa rồi khi anh đưa thẻ cho cô, thấy cô không nhận, liền trực tiếp nhét vào trong túi áo của cô, sau đó động tác vừa gấp vừa kích động trở lại trước bàn sách, còn không cho cô cơ hội phản ứng, liền đuổi cô ra khỏi thư phòng...!
Rõ ràng đêm nay cô bị anh hung dữ rất thảm, nhưng khi cô nhìn thấy ba chữ kia, tâm tình uất ức cả đêm, không hiểu ra sao cả lại chuyển biến tốt đẹp, thậm chí chỗ mềm mại nhất bên trái lồng ngực cũng trở nên vừa mềm vừa ấm.

Người đàn ông lạnh nhạt kiêu ngạo đó, lại xin lỗi với cô sao!
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm "Thật xin lỗi" trên tấm thẻ kia, khóe môi bất giác giương lên, nở rộ lên một nụ cười rất mềm mại.

Đáy mắt của cô có một lớp rất vi diệu đang lưu động, nổi bật lên toàn bộ xinh đẹp của cả người cô lên.


Tống Thanh Xuân cầm tấm thẻ kia, phát ngốc rất lâu, mới hoàn hồn, thu tấm thẻ lại, lần nữa dựa theo khẩu vị của Tô Chi Niệm, rót một ly cà phê đưa vào thư phòng.

Buổi tối Tô Chi Niệm ném một phòng tầng cao, trở về tìm cô, hiện tại đang tăng ca mở hội nghị qua điện thoại, anh thấy cô đi vào, trực tiếp giơ tay lên, làm một động tác "suỵt".

Tống Thanh Xuân không có quấy rầy anh, nhẹ chân nhẹ tay để ly cà phê xuống, sau đó lúc chuẩn bị xoay người rời đi, cô giống như là nhớ ra cái gì đó, động tác vẫn rất nhẹ nhàng cầm bút của anh lên, xé một tấm giấy ghi chép từ trên bàn của anh, viết viết vẽ vẽ hai lần ở phía trên, đè ở dưới ly cà phê, mới rón ra rón rén rời đi.

Tô Chi Niệm mở hội nghị qua điện thoại xong, đã là hơn hai tiếng sau.

Anh tắt máy tính, chuyện thứ nhất chính là lấy tờ giấy ghi chép dưới ly cà phê ra.

Phía trên viết ba chữ xinh đẹp: "Không việc gì", là đang đáp lại "Thật xin lỗi" phía trên cột ký tên của anh ư?
Khóe môi Tô Chi Niệm giương lên, ánh mắt trở nên đặc biệt ôn nhu, ánh sáng bên trong như là sóng nước, không ngừng lung lay.

Mệt mỏi, ở trong chớp mắt này, liền tan thành mây khói.

Tâm tình anh đặc biệt bình tĩnh tốt đẹp dựa vào trên ghế, bưng ly cà phê sớm đã nguội lạnh lên, uống từng ngụm từng ngụm..


Bình luận

Truyện đang đọc