NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Có lẽ là Tô Chi Niệm mệt mỏi, tư thế dựa vào ở trên ghế sofa, nhắm mắt dưỡng thần, anh nghe được động tĩnh, chậm rãi nhấc mí mắt lên, dùng cằm chỉ quyển sổ da dày màu đen, lạnh nhạt ném hai chữ "Ăn khuya", sau đó lại nói "phím 0" ở điện thoại đựt ở trên bàn trà, rồi nhắm hai mắt lại lần nữa.

Tuy rằng anh nói rất keo kiệt, nhưng Tống Thanh Xuân cũng hiểu được ý tứ của anh, là bảo mình bấm " phím 0" gọi một ít thức ăn.

Một mình cô đông lạnh nhiều tiếng ở trong rừng núi hoang vắng, chưa ăn cơm chiều, là thật sự rất đói.

Chỉ là cô không nghĩ tới, chính cô vẫn còn chưa kịp đi gọi món ăn, anh lại đã chuẩn bị xong tất cả cho cô.

Đáy lòng Tống Thanh Xuân vốn xuất hiện xấu hổ bởi vì kiên quyết yêu cầu Tô Chi Niệm ở cùng một phòng với mình, trong nháy mắt đã tiêu tán không còn một mống, cô yên tĩnh đứng ở ngưỡng cửa phòng vệ sinh, sau khi nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm thật lâu, mới chậm rãi đi đến bàn trà trước, ngồi ở trên mặt đất, mở thực đơn ra.

Cô nhìn món ăn một lần, liền bấm điện thoại, gọi một phần "mì thịt bò kho tàu", lại thêm một bình sữa chua, mới giống như là nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu dùng lời nói nhỏ nhẹ hỏi Tô Chi Niệm: "Anh muốn gọi cái gì không?"

Tô Chi Niệm không mở mắt, mặt không biểu tình lắc đầu, lúc này Tống Thanh Xuân mới nói một câu vào trong điện thoại: "Chỉ những thứ này, phiền toái cô đưa đến phòng 1123."
Cúp điện thoại, trong phòng đặc biệt an tĩnh.

Tống Thanh Xuân chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất, cô đang do dự mình có nên đi phòng tắm để tắm nước nóng trước không, kết quả tầm mắt liền liếc qua Tô Chi Niệm đang nhắm mắt dựa vào ở trên ghế sofa.

Có lẽ người đàn ông duy trì một tư thế lái xe lâu, vai cổ có chút không thoải mái, tay ngược lại để ở trên cổ, động tác chậm rãi nắm lại.

Tống Thanh Xuân trầm mặc một lúc, hỏi một vấn đề biết rõ còn cố hỏi: "Cổ anh không thoải mái à?"
Sau khi hỏi xong, đáy lòng cô vẫn còn chưa quyết định chủ ý, trong miệng lại nói: "Tôi ấn cho anh một chút nhé?"
Tống Thanh Xuân nói câu này, có chút ra ngoài dự liệu của Tô Chi Niệm, anh trễ nửa nhịp, mới mở to mắt, nhìn về phía Tống Thanh Xuân, ánh mắt yên tĩnh, không thốt ra.

Tống Thanh Xuân kéo khóe môi, cười, sau đó liền đi vòng qua phía sau ghế salon, đưa tay ra, ấn lên bờ vai của anh.


Thân thể Tô Chi Niệm cứng đờ, sau đó liền nghe được giọng nói Tống Thanh Xuân truyền tới: "Tôi ấn không chuyên nghiệp, nhưng cũng có thể bớt mỏi."
Tô Chi Niệm không lên tiếng, tiếp tục nhắm hai mắt lại, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng tay đặt trên ghế salon của anh lại lặng yên không một tiếng động nắm thành quyền.

Lực đạo xoa bóp của Tống Thanh Xuân rất vừa phải, thật khiến cho Tô Chi Niệm thoải mái hơn rất nhiều, mi tâm cũng giãn ra theo.

Ánh đèn bên trong phòng ấm áp, chiếu lên trên mặt anh, làm nổi bật vẻ mặt có chút nhu hòa của anh, không lạnh lùng xa cách giống như ngày thường.

Tống Thanh Xuân lặp lại nhiều lần hai động tác xoa bóp mình biết, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, dần dần lên tinh thần.

Cô quen biết anh nhiều năm như vậy, thẳng đến hôm nay cô mới phát hiện, hóa ra anh lại săn sóc cẩn thận như vậy.

Anh và Tần Dĩ Nam không giống nhau, Tần Dĩ Nam nhìn như rất ôn nhu, cho người ta cảm giác xuân phong ấm áp, mà anh hoàn toàn tương phản, giống như là mặt đơ, luôn là một bộ dáng không nói cười tùy tiện, cộng thêm khí chất anh quá thanh lãnh, khiến cho người ta có một loại cảm giác rất khó tiếp cận.

Chính là, cô không nghĩ tới, Tần Dĩ Nam ấm áp như vậy, lại khiến cho đáy lòng cô lạnh thấu..


Bình luận

Truyện đang đọc