Cái hang nhỏ này vừa đủ để mấy cô gái ở lại, có thể che nắng cản sáng.
Trì Nguyệt chui vào sờ mặt đất, bên trong không nóng như bên ngoài, nhiệt độ cũng thấp hơn, có cảm giác râm mát thoải mái dễ chịu không thể diễn tả nổi.
"Tôi... muốn ngủ một giấc." Mạnh Giai Nghi nghe theo đề nghị của Trì Nguyệt, đã rất lâu không nói câu nào, bây giờ có được một nơi che nắng, cô ta không quan tâm hình tượng, cũng quên mất thân phận người nổi tiếng trên mạng hàng đầu trong vũ trụ của mình, ngã lăn ra mặt đất, há to miệng thở hổn hển như một con cá thiếu nước. Cô ta nhìn chằm chằm balo của Trì Nguyệt rồi nuốt một ngụm nước bọt.
"Bây giờ tôi có thể..."
"Không được!" Trì Nguyệt ném balo sang cho Mạnh Giai Nghi, để cô ta làm gối đầu, sau đó quay đi.
"Ai đi tìm nước với tôi?"
Nước sao? Ba cô gái đồng loạt nhìn sang cô, ngay cả Mạnh Giai Nghi nằm trên mặt đất cũng ngồi bật dậy.
"Ở đâu có nước?"
Trì Nguyệt: "Tôi không biết."
Bốn cô gái đều ủ rũ.
"Trong khu cát vàng này thì lấy đâu ra nước chứ? Tổ trưởng đừng đùa nữa."
"Cố gắng chịu đựng đi, tôi tin tưởng tổ chương trình sẽ không để chúng ta chết đói chết khát đâu."
"Đúng vậy! Chắc chắn sẽ cử người để ý đến chúng ta."
Bốn người cứ tôi một câu có một lời, đầy vẻ hoang tưởng.
Trì Nguyệt: "Đúng là không để các cô chết đói, nhưng sẽ để các cô bị loại."
Im lặng, nơi này oi bức không có một cơn
gió nào.
Trì Nguyệt nói một lần nữa: "Có ai đi không?"
Nhìn cô vẫn đeo "balo đồ sinh tồn" kia, không có ý định để nó ở lại, bốn người đưa mắt nhìn nhau, im lặng khoảng nửa phút.
Cuối cùng, La Thiền và một cô gái tên Lưu Nhược Nam đứng dậy.
"Tôi đi cùng cô."
La Thiền là một thí sinh chững chạc và giàu kinh nghiệm, cô ta rất thông minh, biết phải giữ thực lực. Lưu Nhược Nam đã từng tham gia buổi tuyển chọn "Người Đi Dưới Trời Sao", là sinh viên trường thể thao, có tố chất cơ thể khá tốt, có điều ngoại hình không quá nổi trội. Cô ta vẫn cho rằng mình bị loại ở buổi tuyển chọn vì ngoại hình, vì vậy rất trân trọng cơ hội "Chiến binh đến từ bầu trời" này.
Hai người đều là thí sinh có thực lực khá mạnh trong tổ, bọn họ cũng không muốn đi ra ngoài để tiêu hao thể lực, nhưng lại sợ Trì Nguyệt mang "đồ sinh tồn" bỏ đi nên chỉ có thể đi theo cô.
...
Họ ngước mắt nhìn ra xa, bầu trời đầy cát vàng, ánh mặt trời hừng hực như đang thiêu đốt, còn không tìm được một gốc cây nào thì ở đâu sẽ có nước chứ?
Trì Nguyệt vẫn đang đi về phía trước như không hề có mục đích. La Thiền và Lưu Nhược Nam trao đổi ánh mắt rồi đi đến bên cạnh Trì Nguyệt.
"Tổ trưởng, chúng ta đi xa quá rồi, có thể tìm thấy đường về không?"
Trì Nguyệt không hề ngoảnh lại, chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng bọn họ: "Không tìm thấy đường về chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
Mạnh Giai Nghi đã gần như kiệt sức chỉ là một gánh nặng, cô gái còn lại tên Lưu Vân là người nhỏ tuổi nhất trong tổ, khuôn mặt trắng trẻo còn vương vẻ non nớt. Tình huống của cô ta cũng không tốt hơn Mạnh Giai Nghi là bao, nếu chỉ dựa vào bản thân thì hai người đó sẽ không thể đi đến cuối.
Bọn họ đều biết vứt bỏ hai gánh nặng thì việc ba người bọn họ vào vòng tiếp theo sẽ càng lớn hơn.
Bản tính ích kỷ của con người đã trỗi dậy, chỉ là bọn họ không ngờ Trì Nguyệt lại nói thẳng ra. Tất cả bọn họ vẫn đang đeo tai nghe, mỗi lời nói đều được truyền đến tổ đạo diễn, nhưng đạo diễn có muốn cho khán giả biết hay không còn tùy vào tâm trạng...
"Không thể nghĩ như vậy được..." Khuôn mặt La Thiền đỏ bừng: "Tôi chỉ sợ không tìm thấy đường về, hai người bọn họ sẽ rất thê thảm."
Trì Nguyệt uể oải nhìn cô ta: "Cô yên tâm đi."
La Thiền: "..."
Yên tâm là có ý gì? Là sẽ trở về hay không không trở về? La Thiền không đoán được suy nghĩ của Trì Nguyệt, chỉ cúi đầu bước đi.
Đột nhiên, Lưu Nhược Nam ngạc nhiên kêu lên một tiếng.
"Cây xương rồng!?"
Trì Nguyệt đang bước về phía hai cây xương rồng mọc trong sa mạc.
Trước khi bọn họ đến đây đều đã bổ sung kiến thức, đều biết có thể ăn cây xương rồng ở đây. Thế nhưng hai cây xương rồng này cao khoảng năm sáu mươi centimet, mọc đầy gai nhọn, hai cô gái muốn chạm
vào nhưng lại không có chỗ để cầm.
Trì Nguyệt không nói gì, đeo găng tay túm lấy cây xương rồng, dùng dao găm chặt đứt nó rồi đặt xuống đất, bắt đầu cạo gai.
Lưu Nhược Nam: "Cô làm gì vậy?"
Trì Nguyệt: "Cạo toàn bộ đi."
Cô xếp số cây xương rồng đã được cạo sạch sẽ lên nhau, lại chỉ huy hai người bạn đồng hành cũng làm giống cô.
Hai cây xương rồng này rất to, sau khi cạo hết gai và phiến lá thì đã xếp đầy một balo.
Trì Nguyệt lau mồ hôi, thỏa mãn vỗ balo: "Về trước đi, đừng đi quá xa."
La Thiền nuốt nước bọt, nhìn gai xương rồng nằm ở trên mặt đất.
"Có thể ăn cái này thật sao?"
Trì Nguyệt chỉ "Ừ" một tiếng chứ không nói nhiều.
Đôi mắt La Thiền lóe sáng: "Tôi có thể nếm thử không?"
Trì Nguyệt gỡ balo xuống, đưa cho cô ta
một miếng.
Nơi bị dao găm cắt qua chảy ra nước sền sệt, La Thiền ghét bỏ nhíu mày nhưng không thể chống đỡ được sự hấp dẫn của vệt nước này, vội vàng nhét vào miệng, cô ta còn chưa kịp cắn một miếng nào đã bị vị đắng chát ở đầu lưỡi dọa sợ.
"Phì phì phì! Cái này khó ăn quá!"
Cô ta thuận tay ném xuống mặt đất, không ngừng cào đầu lưỡi.
Trì Nguyệt giận tái mặt: "Nhặt lên!"
La Thiền ngơ ngác, vị chát trên đầu lưỡi như dính chặt vào miệng. Cô ta nhìn Trì Nguyệt, Trì Nguyệt cũng đang nhìn cô ta, hai người im lặng đối đầu với nhau.
Lưu Nhược Nam nhìn bọn họ rồi đứng ra hòa giải: "Để tôi nhặt..."
Trì Nguyệt: "Để cô ta tự nhặt!"
Hai gò má La Thiền đỏ bừng vì nóng, cô ta đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Trì Nguyệt, tức đến mức sắp rơi nước mắt: "Nếu tôi không nhặt thì sao?"
Trì Nguyệt: "Thế thì cô không cần đi theo tôi nữa."
La Thiền nghiến răng, cô ta rất sợ khi đi một mình trong sa mạc, nhưng đột nhiên xảy ra chuyện này, cô ta cũng không muốn mất mặt.
"Được! Vậy cô trả đồ sinh tồn cho tôi, trả cho tôi!"
Cô ta lo lắng nhìn về phía Trì Nguyệt, bây giờ cô ta rất hy vọng Trì Nguyệt sẽ từ chối, chỉ cần từ chối, cô ta sẽ có lý do tiếp tục đi cùng với tổ.
Thế nhưng Trì Nguyệt lại đồng ý: "Được!"
Cô lấy bánh bích quy và đồ hộp ở trong balo chia ra năm phần, đưa cho La Thiền một phần của cô ta, rồi lại lấy chai nước khoáng ra: "Có tất cả 550ml, cô uống hết 110ml! Phần còn lại là của chúng tôi."
Chưa khi nào một chai nước lại hấp dẫn đến thế...
Cổ họng La Thiền khô khốc, cô ta nuốt nước bọt, nhìn đôi mắt hung dữ của Trì Nguyệt. Cô ta cướp lấy mở nắp chai nước ra, uống ừng ực mấy ngụm.
"Đủ rồi!" Trì Nguyệt canh chừng, không để cô ta uống nhiều thêm.
La Thiền hít sâu một hơi, trả chai nước cho
CÔ.
"Tạm biệt!"
Dưới ánh mặt trời, bóng dáng cô ta quay lưng về phía ống kính bị kéo ra rất dài, cô ta vừa đi vừa lau nước mắt.
Hình ảnh này bị tổ chương trình cho thêm hiệu ứng đặc biệt khiến nó trông rất buồn bã, khán giả xem phát sóng trực tiếp lại
bùng nổ.
"Chị gái nhỏ khóc sao?"
"Cô Trì bị điên rồi sao? Đàn áp cả một tổ! Một người tức đến mức ngã ngửa, một người tức quá bỏ đi. Xem thử cô ta trâu bò đến mức nào, đúng là chỉ có cô ta mới làm được!"
"La Thiền bị làm sao vậy? Không chịu được khổ thì đừng tham gia chương trình này. Lần này tôi đứng về phía cô Trì..."
"Vậy là hình tượng Nữ Vương của cô Trì sẽ nổi tiếng!"
"Hu hu hu, sao tôi lại cảm thấy vừa bá đạo vừa đẹp trai chứ? Anh Kiều của tôi sẽ không để ý cô ta chứ? Trì Nguyệt, antifan chuyển đường..."
"Bá đạo mẹ mày, đẹp trai em gái mày! Ôm anh Kiều của tôi đi, chúng ta không hẹn gặp!"
"Nhìn đám ngớ ngẩn mấy người hưng phấn như ăn Tết lìa. Người ta chỉ đang lăng xê thôi."
"Ha ha! Quyến rũ anh Kiều của tôi, bôi đen Trì Nguyệt cả đời, không giải thích, không lý do!"
Tổ đạo diễn hài lòng nhìn phân cảnh này. Tỉ suất người xem phát sóng trực tiếp Chiến binh đến từ bầu trời tăng vọt khiến bọn họ vừa thấy bất ngờ vừa thấy hưng phấn.
"Mọi người vất vả rồi! Cơm hộp tối nay thêm đùi gà, cứ ăn thỏa thích."
Đạo diễn vừa mới nói xong đã thấy một người đàn ông đi vào, dáng người anh rất cao, sắc mặt tối tăm, khí chất chèn ép tất cả mọi người...
"Anh Kiều?"
Sao vị Bồ Tát này lại đến đây?
Kiều Đông Dương nhìn nhân viên công tác trong phòng rồi ngồi xuống trước màn hình phân cảnh.
"Mang một hộp cơm đến đây! Thêm đùi gà nữa!"
Nhân viên công tác: "?"