[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Trái tim của Vương Tuyết Nha đâp loạn, đôi mắt không ngừng nhìn vào gương chiếu hậu.

Bầu không khí vừa căng thẳng lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Dường như trong không khí có hương hoa hồng dập dờn,

"Anh Kiều..."

"Cô Trì..."

Khoảng mười giây sau, cuối cùng hai người ngồi đằng sau phá vỡ sự im lặng. Họ nhìn nhau không chớp mắt... thế nhưng chuyện sau đó lại nằm ngoài dự đoán.

"Rốt cuộc có đánh hay không?"

"Đánh!"

"Lúc nào"

"Tối nay không được, tôi có việc. Hôm nào đó lại hẹn cô."

"Được! Một lời chưa quyết định. Anh đủ to gan đấy!"

Kiều Đông Dương gật đầu, một bàn tay vỗ mạnh lên vai Trì Nguyệt: "Cô cũng thế, đàn ông đích thực!"

"Cám ơn!" Trì Nguyệt nhẹ gật đầu.

Vương Tuyết Nha: "..."

Không phải chứ? Trò mờ ám mà mình muốn xem đâu?

Bong bóng màu hồng đầy mong chờ trong lòng đâu? Đều bị đâm vỡ...


Có phải hai người kia biếи ŧɦái không?

Lúc này tâm trạng của Vương Tuyết Nha rất phức tạp, không nhịn được nghĩ đến một câu ở trên mạng "tôi đã cởϊ qυầи lai cho tôi xem cái này."

ĐM! Hai người này đều độc thân dựa vào thực lực à?

Vương Tuyết Nha hít sâu một hơi, nhìn người này, lại nhìn người kia: "Tôi có thể nói một câu không?"

Dường như bây giờ hai người đang hẹn đánh nhau ở hàng ghế sau mới nghĩ đến còn có một người khác.

Kiều Đông Dương hếch cầm lên: "Nói."

Vương Tuyết Nha hắng giọng, phá vỡ sự yên tĩnh: "Tôi muốn biết phải đi đâu mới mua được một con chó robot trí tuệ nhân tạo thế này? Tôi rất muốn mua một con..."

"Tôi là AI. Chị gái nhỏ." Thiên Cẩu cũng kìm nén một lúc lâu, cuối cùng đã có cơ hội mở miệng, vội vàng nói ra thân phận của mình.

Kiều Đông Dương nhướn mày, không lên tiếng


Vương Tuyết Nha hiểu rõ người ta không muốn để ý đến mình. Cô đành phải tìm kiếm sự giúp đỡ từ Thiên Cẩu: "Xin hỏi bé cưng AI, nhà cậu ở đâu?"

"Nhà tôi ở Crown, ba tôi là người lập trình."

"...Phải tốn bao nhiêu tiền mới mua được cậu??

"Tôi không cần tiền."

"..." Hả?

"Tôi là vô giá, cảm ơn."

"..." Chậc!

"Cô đừng có ý đồ dỗ dụ dỗ hoặc ăn cắp tôi, đây là hành động phạm pháp. Tôi là thú cưng AI tư nhân của Kiều đại nhân, tôi có hệ thống điều khiển trí tuệ nhân tạo cao cấp hơn người máy làm bạn bình thường, nếu cô cưỡng ép đưa tôi đi, tôi sẽ cho cô ăn cơm tù."

Vương Tuyết Nha không cãi lại được

Người máy này quá nhanh nhẹn!

Đáng tiếc lại quá trung thành.

"Thế nhưng, nếu vì người phụ nữ yêu quý của tôi, tôi có thể cân nhắc phản bội Kiều đại nhân, mọi người phải tin tưởng sức mạnh của tình yêu."


"Thiên Cẩu!" Người họ Kiều nào đó hận không thể bóp chết nó: "Câm miệng!"

"Vâng, Kiều đại nhân, mới tiến hành ra liền tắt máy cho tôi." Thiên Cẩu lắc lư cái đầu to, vững vàng khống chế xe hơi trí năng, dùng giọng nói trẻ thơ đâu ra để nói với chủ nhân của nó: "Nhưng hiện tại tôi đang điều khiển xe hơi, vì sự an toàn của cả nhân anh, không đề nghị sử dụng các thao tác thô bạo như thế, nếu anh muốn tôi câm miệng, có thể đổi thành an ủi và âu yếm..."

Kiều Đông Dương chọc một ngón tay vào sau gáy nó.

"Thành thật một chút! Ngoan ngoãn, hả?"

"Vâng, Kiều đại nhân."

Yên lặng.

Đây chính là an ủi và âu yếm trong truyền thuyết sao?

Coi như tối nay Trì Nguyệt đã được mở rộng tầm mắt

Sự tồn tại của những chiếc ô tô không người lái không phải chuyện ngày một ngày hai. Cô đã nghe thấy từ lâu, cũng từng thấy thao tác thực tế từ đủ loại tin tức, nhưng hôm nay là lần đầu tiên ngồi lên ô tô không người lái như thế này. Nó rất ổn định, hình như còn an toàn hơn có người thao tác, đối với việc phán đoán tình huống giao thông và dự đoán xử lý, thật sự còn chính xác hơn sức người.
"Ngày nay khoa học kĩ thuật phát triển quá nhanh! Hoàn toàn không theo kịp!"

Vương Tuyết Nha ngồi ở phía trước sợ hãi than thở, ngửa mặt nhìn lên bầu trời từ cửa sổ xe bên ghế phụ.

Buổi tối mùa hè, trên bầu trời điểm đầy ngôi sao, đan xen với đèn ở dưới mặt đất tạo thành một khoảng sáng ngời trong trẻo ở dưới đất trời...

"Loài người thật sự quá vĩ đại! Thật sự hy vọng có một ngày, tôi cũng có thể bay lên vũ trụ..."

"Điều này thì có là gì?" Giọng điệu của Kiều Đông Dương thản nhiên nhưng vẻ mặt lại rất khó xử: "Mấy công nghệ cao mà  mọi người đều nhìn thấy được đã lạc hậu ít nhất mấy chục năm. Những thứ mà rất nhiều người không nghĩ đến đã được nghiên cứu ra từ rất lâu. Thế nhưng, trong một khoảng thời gian ngắn, nó sẽ không được ứng dụng vào lĩnh vực sinh hoạt dân dụng..."
"Tôi hiểu rõ, tôi từng nghe ba tôi nói, các nghiên cứu của anh Kiều đều không tầm thường, ông ấy đọc đi đọc lại những tài liệu của anh rất nhiều, mẹ tôi nói ông ấy sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, là một fan cứng của anh...Ôi, hôm nay được ăn cơm với anh Kiều, cũng không biết ông ấy sẽ khoác lác với các chú như thế nào."

Kiều Đông Dương không lên tiếng, yên lặng một lúc lâu mới nói  ba chữ: "Không dám nhận."

Sự khiêm tốn này.... quá giả.

Trì Nguyệt khinh thường nhíu mày, cũng quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời tối đen. Vũ trụ cách thế giới của cô quá xa.

"Cô Trì Nguyệt, cô cũng thích khám phá vũ trụ sao?"

Thiên Cẩu đột nhiên cắt ngang lời khen ngời mạnh mẽ của Vương Tuyết Nha.

Trì Nguyệt cong môi, nhìn cái đầu to của Thiên Cẩu: "Thích."

Thiên Cẩu: "Vậy cô có từng nghiên cứu vũ trụ không?"
Trì Nguyệt: "Có!"

"Ồ, quá tốt, cô đã nghiên cứu điều gì?"

"Mười hai chòm sao."

Trong chốc lát Thiên Cẩu không còn lời nào để nói nữa.

Một lúc lâu sau, nó mới tìm được một câu từ trong hệ thống trí năng của mình.

"Tôi là chòm sao Thiên Cẩu, cô thì sao?"

"Tôi là chòm sao đánh chó."

Thiên Cẩu lại khó chịu một lúc lâu.

"Hôm nay không trò chuyện được nữa, loài người có thể nghiêm túc nói chuyện yêu đương hay không?"

Bình luận

Truyện đang đọc