CMN!" Trì Nguyệt tức giận gõ đầu cô: "Rốt cuộc anh ta đã tẩy não cậu thế nào vậy?"
"... Không, là mình ngốc."
"Cậu là đồ ngốc, anh ta đã tẩy não cậu đấy." Trì Nguyệt giận cô không biết cố gắng, không ngừng gõ đầu cô: "Cô Vương, mình xin cậu đấy! Đừng nghĩ mọi người đều tốt đẹp được không? Tiền của cậu là do gió thổi đến à? Nếu thật sự tiêu không hết, đến Nguyệt Lượng trồng cây cho mình đi!"
"Mình sai rồi! Nguyệt Quang Quang, cậu đừng giận!" Vương Tuyết Nha né tránh liên hoàn gõ đòi mạng của Trì Nguyệt, nghiêng người qua ôm lấy cánh tay cô, khuôn mặt nhỏ dựa lại gần: "Nhưng anh ta không biết chuyện này... Lúc bọn mình nói chuyện không hề nhắc đến chuyện tiền bạc, khi đó mình cảm thấy tính cách anh ta rất tốt..."
Trì Nguyệt liếc nhìn cô: "Anh ta không biết cậu có tiền à?"
Vương Tuyết Nha lắc đầu nguầy nguậy: "Ở trong tổ chương trình, tất cả mọi người đều thống nhất ăn ở, có lẽ anh ta không nhận Ra..."
Trì Nguyệt cười lạnh: "Cũng may không nhận ra, nếu không cậu sẽ bị người ta lừa gạt không còn một đồng nào."
"Ôi, cậu nói xem nếu anh ta biết anh ta vì một hạt vừng nát mà đánh mất một núi vàng, anh ta có khóc ngất không?"
Vương Tuyết Nha bĩu môi, vẻ mặt cô đơn: "Mình không ngờ đàn ông lại giỏi nói dối như thế. Sau này mình không dám tin tưởng đám đàn ông dối trá này nữa..."
"Đi một ngày đàng, học một sàng khôn." Trì Nguyệt an ủi: "Chúng ta không thể vì một con sâu mà nghi ngờ cả nồi canh đều có vấn đề. Thế nhưng không thể tha thứ cho loại người như Phạm Duy..."
Vương Tuyết Nha hoảng sợ: "Cậu muốn làm gì?"
Trì Nguyệt nhìn cô: "Cô Vương, không phải cậu còn mong chờ anh ta biết nhận lỗi chứ?"
"Đương nhiên là không rồi, mình cũng có nguyên tắc." Vương Tuyết Nha đau khổ, đôi mắt xinh đẹp nhìn trần nhà chằm chằm rồi chậm rãi dựa vào chiếc ghế bên cạnh Trì Nguyệt, yếu ớt nói: "Cậu đừng xen vào việc này, mình có cách xử lý anh ta."
Trì Nguyệt thật sự không tin.
"Cậu định xử lý anh ta thế nào?"
Vương Tuyết Nha hung dữ nghiến răng: "Tìm một người đàn ông đẹp trai, cao ráo, yêu mình hơn anh ta, cho anh ta mở rộng tầm mắt. Quan trọng nhất là có tiền hơn anh ta... Chẳng phải anh ta thiếu tiền, rất cần tiền sao? Nhất định phải khiến anh ta ghen ghét đến phát điên..."
Trì Nguyệt không nói câu nào, chỉ nhìn cô chằm chằm, đột nhiên gõ đầu cô.
"Cậu có thấy mình ngây thơ không hả? Suy nghĩ thêm nữa đi."
"Lại đánh mình, lại đánh mình, đầu mình sắp bị ngu rồi!"
"Không đánh cậu thì cậu không biết suy nghĩ."
Lúc hai người ở cạnh nhau, thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi khuyên nhủ hết một ngày, Trì Nguyệt không dám chắc chắn Vương Tuyết Nha có thể lập tức thoát khỏi nỗi đau của việc thất tình, hoàn toàn coi như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng cô tin tưởng ít nhất cô ấy sẽ không đập điện thoại, đời sống đời chết, làm những việc quá khích nữa.
Với tính cách của Trì Nguyệt, cô không thể để yên cho Phạm Duy như vậy được.
Nhưng đây là việc riêng của Vương Tuyết Nha, Tiểu Ô Nha bảo cô đừng xen vào, cô sẽ tôn trọng cô ấy.
Đến tận tối, Vương Tuyết Nha mới ra về với Trịnh Tây Nguyên.
Sáng nay Trịnh Tây Nguyên đến Thành phố hàng không vũ trụ nói có việc quan trọng cần xử lý, sau đó luôn tìm cơ hội lượn qua lượn lại trước mặt Kiều Đông Dương, muốn anh tha lỗi cho mình, tất nhiên Kiều Đông Dương không để ý đến anh ta khiến mọi việc không thuận lợi.
Vì vậy, anh ta đau khổ rời đi, vẻ mặt còn xấu hơn cả Vương Tuyết Nha thất tình.
Lúc trước Vương Tuyết Nha và Trịnh Tây Nguyên không hợp nhau, nhưng hôm nay cô vô cùng xui xẻo, Trịnh Tây Nguyên không chỉ thấy dáng vẻ mất mặt của cô khi biết bạn trai lăng nhăng, còn tốt bụng đưa cô đến Thành phố hàng không vũ trụ tìm Trì Nguyệt. Trên đường đi, Vương Tuyết Nha ngồi khóc lóc nức nở trên xe, nên mất mặt cũng đã mất mặt rồi còn cần để ý gì nữa, tuy bây giờ vẫn thấy khó xử khi gặp anh ta, nhưng không còn chán ghét như trước nữa.
Vương Tuyết Nha vừa rời đi chưa được năm phút, Kiều Đông Dương đã chạy đến phòng bệnh.
Anh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Trì Nguyệt, nhướn mày nói: "Sao thế? Em đã an ủi xong chưa?"
Trì Nguyệt khẽ giật mình: "Anh biết cả việc này sao?"
"Trịnh Tây Nguyên kể cho tôi nghe." Kiều Đông Dương ngồi xuống ghế: "Có lẽ tôi còn biết chi tiết hơn cả em đấy."
Có người nói giữa phụ nữ không hề có bí mật, có đôi khi đám đàn ông cũng giống vậy.
Hơn nữa, bây giờ Trịnh Tây Nguyên đã chọc Kiều Đông Dương tức giận, còn hận không thể báo cáo cho anh biết mỗi ngày mình mặc qυầи ɭóŧ màu gì, lúc trò chuyện không tìm được đề tài, đương nhiên hành động vĩ đại "Anh hùng cứu mỹ nhân" là đề tài tốt nhất để anh ta kể lể.
"Không ngờ anh cũng nhiều chuyện như vậy." Trì Nguyệt tức giận: "Trừ điểm!"
"Này, điều này quá bất công!" Kiều đại nhân không chịu, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, hoàn toàn không có dáng vẻ vô cùng cẩn thận của một người đàn ông đi tán gái như những gì Vương Tuyết Nha đã miêu tả về Phạm Duy, thậm chí còn có vẻ hung dữ: "Tôi không để ý đến cậu ta, nhưng cậu ta lại tự kể lể... Trì Nguyệt, em nói xem làm vậy có hợp lý không?"
"Anh lại còn nghi ngờ quyết định của tôi, trừ điểm tiếp..."
"Em nói trừ là trừ sao?"
"Ha ha, còn không xem quyền lực thuộc về ai?"
Kiều Đông Dương lập tức ngậm miệng.
Hai người trợn mắt nhìn nhau, Kiều Đông Dương thấy ý cười trong mắt Trì Nguyệt, cơn giận dần dịu lại, anh nắm lấy cằm cô, mỉm cười ngả ngớn: "Vậy em nói đi, em định trừ bao nhiêu điểm?"
Trì Nguyệt đảo mắt, dường như đang suy nghĩ cẩn thận: "Vốn dĩ muốn trừ năm điểm nhưng xét thấy dáng vẻ nhận lỗi của anh khá tốt, tạm thời trừ hai điểm để cảnh cáo."
"ĐM! Hai điểm?" Kiều Đông Dương nghiến rằng muốn cãi nhau với cô, nhưng lập tức nghĩ đến sự chênh lệch địa vị hiện tại, nghĩ thầm đợi theo đuổi được rồi sẽ trừng phạt cô sau, lại nhanh trí nói: "Được được được, em muốn trừ cứ trừ. Thế nhưng em phải nói cho tôi biết, tôi phải làm thế nào mới được cộng điểm?"
Trì Nguyệt: "... Phải xem biểu hiện của anh."
"Biểu hiện ở phương diện nào?"
"Còn muốn giám khảo tiết lộ đề cho thí sinh sao?"
Kiều Đông Dương vắt hết óc suy nghĩ, đột nhiên đôi mắt anh sáng bừng, túm lấy tay cô
"Đi! Tôi đưa em đến chỗ này!"