[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Kiều Đông Dương yên lặng: "Sao lại vô dụng?"

Trì Nguyệt nghiêng mặt đi: "Trước đây tôi đã từng trình báo nhưng chỉ phạt một ít tiền, tạm giam mấy ngày rồi thả ra. Sau đó bọn họ vẫn tiếp tục làm, còn làm tồi tệ hơn lúc trước, dùng mọi thủ đoạn kiếm lại tiền phạt trong vòng một ngày..." Cô cười lạnh một tiếng, chậm rãi quay sang nhìn vào trong khu rừng kia: "Chỉ trộm mấy cái cây chứ không phải gϊếŧ người phóng hoả, không có tác dụng gì đâu. Cứ để tôi đánh một trận còn thực tế hơn..."

Thấy cô lại muốn vùng nắm đấm, tên kia sợ hãi a một tiếng, dùng hai tay che mặt.

Trì Nguyệt đá một chân vào ngực hắn: "Đần độn, che mặt có tác dụng không?"

"A!" Lồng ngực tên kia bị đau, ôm ngực theo phản ứng, Trì Nguyệt lại mạnh mẽ đạp vào mặt hắn.

"Anh nói xem cái loại hèn hạ như anh còn cầ' mặt mũi làm gì chứ?"


"A! Đừng đánh nữa...Cầu xin các cô...Đừng đánh nữa...Tôi cũng chẳng còn cách nào khác...Trong nhà nghèo khó...Không có cơm ăn...Không còn cách nào khác..."

Trì Nguyệt đánh đến đỏ cả mắt: "Ăn không nổi cơm thì sao anh không chết đói chứ? Ăn không nổi cơm thì đừng giữ dạ dày nữa."

Trịnh Tây Nguyên nhìn cô ra tay độc ác như thể thì cơ thể cũng cứng đờ, mỗi lần Trì Nguyệt đá một cái, anh ta lại run rẩy một cái.

"Cô gái này thật đáng sợ." Anh ta lùi lại một bước, khẽ nói với Kiều Đông Dương: "Anh nói xem ai dám lấy cô ấy chứ? Không phải muốn chịu nhục à?"

Kiều Đông Dương liếc anh ta.

Trịnh Tây Nguyên: "A Kiều, anh nhìn cô ấy đi, không thể đánh nữa đâu..."

Nếu tiếp tục đánh nữa, anh ta rất sợ sẽ chết người.

Vương Tuyết Nha cũng bị Trì Nguyệt doạ sợ, đứng ở bên cạnh liên tục gọi tên cô: "Nguyệt Quang Quang, cậu đừng đánh vào bộ phận quan trọng của anh ta, để anh ta chịu đau là được, đừng đánh chết, đừng đánh tàn phế! Mạng của cậu còn giá trị hơn mạng anh ta nhiều..."


Trì Nguyệt cắm đầu đánh người, không trả lời.

Cơn gió lạnh thổi qua rừng cây, trong cánh rừng bát ngát không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Thế nhưng ngoại trừ Thiên Cẩu vẫn luôn kêu "tốt, tốt, chưng quả cà nâu hạt đậu, cắt chuối ép củ cải" thì không có ai lên tiếng.

"Trì Nguyệt." Kiều Đông Dương yên lặng rất lâu, cuối cùng đưa tay ra kéo cô lại, cúi đầu nghiêm túc nhìn vào ánh mắt cô: "Được rồi."

Trì Nguyệt: "Không được."

Kiều Đông Dương: "Đánh nữa thì anh ta sẽ không chịu nổi đâu."

Trì Nguyệt: "Tôi có chừng mực!"

Kiều Đông Dương đột nhiên cất cao giọng: "Tôi thấy cô đang không có chừng mực!"

Trì Nguyệt nhìn anh, đôi môi mấp máy, lại nhìn sang chỗ khác lạnh lùng nói: "Buông ra!"

Kiều Đông Dương nắm chặt cổ tay cô rồi chậm rãi dịch xuống nắm lấy tay cô, cứng rắn đối chọi với cô, cong môi mỉm cười: "Có bản lĩnh thì cô tự buông ra đi."


Trì Nguyệt trợn mắt: "Anh..."

Giọng nói của Kiều Đông Dương thoáng nhẹ nhàng hơn: "Được rồi, giao cho tôi đi."

Trì Nguyệt nhìn thẳng vào mắt anh.

Dưới ánh trăng, đôi mắt của Kiều Đông Dương bình tĩnh ung dung, từ đầu đến cuối đều không coi trộm cây là một việc lớn. Trì Nguyệt hiểu rằng đối với anh, một vài gốc cây đều không phải là điều quan trọng, vì vậy ngay từ đầu điều khiến anh tức giận và thúc đẩy anh lao vào rừng cây không phải người ta trộm cây, mà là người ta đánh rắm, làm ảnh hưởng đến không khí khiến anh khó chịu. Hoặc là anh cho rằng có người đang lẽ nút theo dõi anh. Nếu không, sao anh đã nhìn thấy gốc cây bị đào lên nằm dưới mặt đất mà còn hỏi đi hỏi lại là người ta đang làm cái gì?

Trì Nguyệt đột nhiên mỉm cười. "Anh Kiều, anh không hiểu cuộc sống của người khác thì xin anh đừng tùy tiện xen vào. Để dành lòng tốt của anh đi!"
Kiều Đông Dương: "..."

Anh làm thế nào mới là tốt?

Thấy dáng vẻ nheo mắt nổi giận của Trì Nguyệt, anh vui vẻ hơn: "Tôi làm chuyện xấu cả đời, khó khăn lắm mới làm một chuyện tốt, cứ để tôi lo chuyện này đi. Thiên Cẩu, báo cảnh sát!"

Nói xong, anh kéo Trì Nguyệt đi đến chỗ đậu xe.

Trì Nguyệt tức giận, muốn tránh khỏi bàn tay như cái kìm sắt của anh: "Kiều Đông Dương!"

Kiều Đông Dương mặt không đỏ, tim không đập loạn: "Kêu gào cái gì! Tôi biết tên của tôi rất hay!"

Trì Nguyệt suýt thì ki thở nổi.

"Tôi còn chưa tính sổ xong với anh đâu, anh còn để ý đến việc vớ vẩn của tôi?"

Kiều Đông Dương tỏ ra rãnh rỗi: "Cô tìm tôi tính sổ chuyện gì?"

Trì Nguyệt: "Vừa nãy anh nhân cơ hội ôm tôi, sờ tôi, đây không phải là món nợ à?"

Kiều Đông Dương: "Sờ cô thì có thể rơi vàng à? Cô cho rằng mình là cây rụng tiền sao? Ha! Tôi còn cảm thấy thiệt thòi đấy!"
Đôi mắt Trì Nguyệt trợn to, sự bình tĩnh suốt hai mươi năm trời hoàn toàn sụp đổ.

"Kiều Đông Dương, anh còn cần mặt mũi không? Đồ không biết xấu hổ!"

Kiều Đông Dương mím môi, cúi đầu xuống dựa vào ánh trăng nhìn kỹ khuôn mặt cô: "Sao cô tức giận thế? Được, vậy tôi để cô sờ lại. Thanh toán xong!"

Trì Nguyệt: ?

Kiều Đông Dương không nói một lời.

Anh kéo Trì Nguyệt đến cạnh xe, sau đó đưa tay lên phủi quần áo của mình, chỉnh sửa lại mái tóc một chút, bày ra dáng vẻ đẹp trai nhất, yên lặng nhìn cô: "Được, cô có thể bắt đầu rồi. Sờ đi!"

Bình luận

Truyện đang đọc