Vương Tuyết Nha hoàn toàn không biết việc đã xảy ra ở hội trường. Cô ngồi bên trái sân khấu, Trì Nguyệt lại đi xuống từ bậc thang bên phải, lúc Trì Nguyệt bị ngã, cô còn đang xem Tiểu Thiên Cẩu biểu diễn, nghe thấy bên kia hơi ồn ào nhưng nhanh chóng dừng lại, vì vậy không chú ý lắm. Đến khi lễ trao giải kết thúc, cô đi tìm Trì Nguyệt mới phát hiện cô ấy không có ở đó.
Sau đó, cô mới nhận được tin nhắn của Trì Nguyệt.
"Lễ trao giải kết thúc chưa? Mình đang chờ cậu ở trong phòng. Lúc đi về phải cẩn thận, trong đó có rất nhiều người, đừng để người ta đạp trúng."
"Sao cậu đã về rồi?"
"Ừm, có chút việc. Về rồi nói."
"Được, cậu chờ mình."
Vương Tuyết Nha còn đang cảm thấy kỳ lạ, lại thấy Trịnh Tây Nguyên và Trương Tương Quân đang đi về phía hậu trường, chuẩn bị ra về.
"Anh Trịnh!" Cô nghĩ đến Mạnh Giai Nghi và Lưu Vân, vui vẻ chạy qua chào hỏi Trịnh Tây Nguyên, sau đó xấu hổ nhìn về phía Trương Tương Quân: "Đây là cô Trương đúng không, tôi muốn xin chữ ký của cô."
Trịnh Tây Nguyên giật mình, quay sang nhìn Trương Tương Quân.
Trương Tương Quân mím môi cười: "Được thôi."
Cô ta nhìn hai tay trống không của Vương Tuyết Nha, hơi khựng lại: "Ký vào đâu?"
Vương Tuyết Nha ngơ ngác, hơi lúng túng, ngoại trừ một cái điện thoại thì cô không mang theo gì khác, không có giấy không có bút, để người ta ký vào không khí à?
"Thật xin lỗi, tôi... không mang theo giấy bút. Tôi quên mất." Vương Tuyết Nha xấu hổ, cảm thấy mình quá hấp tấp, lại ngại để người ta đứng chờ, đành phải mỉm cười tiếc nuối: "Xem ra chỉ có thể chờ lần sau. Xin lỗi, cô Trương, làm phiền cô rồi."
"Thế này đi." Trương Tương Quân mỉm cười khéo léo, qua sang nhìn Trịnh Tây Nguyên: "Tối nay tôi sẽ ký tên rồi để anh Trịnh mang về cho cô."
Vương Tuyết Nha ngơ ngác, cô ta và Trịnh Tây Nguyên có quan hệ gì?
Vương Tuyết Nha nghe thấy điều mờ ám trong lời nói này, Trương Tương Quân tỏ ra rất tốt bụng, nhưng cô lại cảm thấy hình như... không thích hợp.
"Được, vậy làm phiền hai người..."
Trương Tương Quân: "Cô là thí sinh Trời Sao à?"
Vương Tuyết Nha gật đầu.
Trương Tương Quân mỉm cười, để lộ lúm đồng tiền đáng yêu ở trên khóe môi: "Vậy được, không phiền gì hết, dù sao anh Trịnh cũng ở lại đây."
"Được." Vương Tuyết Nha nhìn sang Trịnh Tây Nguyên, thấy anh ta không phản đối mới thấy yên tâm, vui vẻ giơ bốn ngón tay về phía Trương Tương Quân: "Có thể ký từng này không? Tôi có mấy người bạn rất thích cô."
"Được thôi."
"Cảm ơn, rất cảm ơn! Cô tốt quá!"
Vương Tuyết Nha nói cảm ơn xong lập tức chạy đi.
Trương Tương Quân nhìn theo bóng lưng cô: "Anh Trịnh, trong tổ chương trình của các anh có nhiều người đẹp thật đấy."
Trịnh Tây Nguyên cong môi, nhướn mày: "Hình như vậy."
Trương Tương Quân: "Anh thật tốt số, cô gái ngồi bên cạnh em tên là... Trì Nguyệt, cũng là một người đẹp hàng đầu, bây giờ lại xuất hiện một người đẹp khác, hình như còn rất thân thiết với anh?" Cô ta nhìn Trịnh Tây Nguyên chằm chằm.
Trịnh Tây Nguyên như cười mà không phải cười: "Cô đang ghen tỵ hay là quan tâm?"
"Không thể là cả hai sao?"
"Được chứ, nhưng điều này không liên quan đến tôi, đừng có lo chuyện bao đồng, tôi cần cô quan tâm sao?"
Trì Nguyệt ngồi trong phòng xem những bức ảnh được đăng lên mạng.
Sau khi kết thúc lễ trao giải, khán giả vô cùng hào hứng vẫn chưa giải tán.
Phần lớn những bức ảnh này đều do người có mặt ở hội trường lén chụp rồi đăng lên mạng xã hội, chất lượng không tốt, ánh sáng không tốt, tìm một lúc lâu cũng không tìm được bức ảnh chụp đúng vị trí cô bị ngã, đành phải từ bỏ.
Cô ngồi một mình trong phòng, ngơ ngác nhìn chiếc cúp.
Đợi một lúc lâu cũng không đợi được Vương Tuyết Nha quay về, lại chờ được điện thoại chúc mừng của Thiệu Chi Hành.
"Tối nay cô xinh lắm, nhưng sao không chờ lễ trao giải kết thúc rồi hãy đi? Cô không khỏe à?"
Trong lòng Trì Nguyệt ấm áp, đột nhiên thấy hơi xúc động, dường như chỉ những người quan tâm đến cô mới để ý đến những chi tiết này?
Điều đáng quý hơn là Thiệu Chi Hành không có mặt ở hội trường lại chú ý đến điều này.
"Tôi không sao, chỉ là xảy ra một chuyện nhỏ nên tôi về sớm hơn."
"Sao thế?" Dù cô nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Thiệu Chi Hành cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn: "Lại có người hại cô à?"
Sự quan tâm của anh khiến Trì Nguyệt mỉm cười: "Không phải, tôi dễ bị người ta hại thế sao? Tôi tha không hại người khác thì thôi."
"Ôi chao! Lại khoác lác rồi." Thiệu Chi Hành mỉm cười.
Hai người trò chuyện về công việc một lúc mới tắt điện thoại.
Anh không hề ép hỏi, cũng hiểu phải dừng đúng lúc, đây cũng là thói quen mà anh đã rèn luyện được trong nhiều năm qua, Trì Nguyệt rất biết ơn sự quan tâm đúng mực của anh.
Thế nhưng, vì sao người mà cô quan tâm vẫn chưa trở về?
Trì Nguyệt hơi lo lắng cho Vương Tuyết Nha, gọi điện thì không ngờ cô lại nhanh chóng nghe máy.
"Alo, Trì Nguyệt, mình sắp về đến phòng rồi... Cậu chờ mình."
Trì Nguyệt cảm thấy giọng nói của cô hơi kỳ lạ, khẽ hỏi: "Có phải cậu đã gặp Phạm Duy rồi không?"
"Ừm... Gặp rồi, anh ta đến tìm mình nói mấy chuyện."
Trì Nguyệt hơi tức giận: "Anh ta nói gì?"
Vương Tuyết Nha: "... Thì là mấy điều vớ vẩn, đợi mình về kể cho cậu nghe."
"Cần mình đi xuống không?"
"Không cần. Trong khách sạn có rất nhiều người, anh ta không dám làm gì đâu."
"Được, mình chờ cậu."
Lúc đó Vương Tuyết Nha vô cùng vui vẻ kể cho Mạnh Giai Nghi và Lưu Vẫn biết mình vừa đi xin chữ ký của Trương Tương Quân, ai ngờ vừa rời khỏi hội trường đã gặp Phạm Duy, nhưng cũng chỉ nói chuyện khoảng mười phút thôi.
Cô mở cửa phòng, tâm trạng rất tồi tệ nhưng vừa thấy vẻ mặt của Trì Nguyệt, phát hiện cô ấy còn bực bội hơn cả mình.
"Tẩy trang, tắm rửa, còn thay cả quần áo nữa? Nguyệt Quang Quang, cậu sao thế?"
Trì Nguyệt không định giấu cô, kể lại việc tối nay.
Vương Tuyết Nha giật mình, kéo tay cô xoay mấy vòng liền: "Cậu không sao chứ? Thật sự không ngã bị thương à?"
Trì Nguyệt lắc đầu, lúc này Vương Tuyết Nha mới yên tâm, lại hỏi: "Cậu nghi ngờ có người cố tình hại cậu?"
"Không loại trừ khả năng này."
"Thế nhưng... Trước mặt bao người, ai lại to gan như vậy? Hơn nữa, cầu thang đó cũng chỉ có mấy bậc, làm hại cậu ngã xuống, nhiều nhất chỉ hơi xấu hổ mà thôi, cần gì phải liều lĩnh làm ra việc tốn sức lại không có kết quả như thế?"
"Không phải ai cũng dám làm mấy chuyện gϊếŧ người phóng hỏa. Nhưng vẫn có thể làm mấy chuyện khiến người khác mất mặt..."
Vương Tuyết Nha gật đầu: "Là ai chứ?"
Ánh mắt Trì Nguyệt lạnh lùng: "Mình vô tình làm mất lòng nhiều người như vậy, có lẽ có rất nhiều người muốn hại mình."
"Thế thì phải làm sao?" Vương Tuyết Nha giật mình nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, sợ người khác sẽ làm ra hành động nguy hiểm hơn để trả đũa: "Có cần nói cho anh Kiều biết không?"
"Mình đang chờ kết quả điều tra của anh ấy." Trì Nguyệt nhìn sang Vương Tuyết Nha: "Cậu kể xem nào, tên cặn bã kia đã nói những gì?"
Nhắc đến chuyện của mình, Vương Tuyết Nha lại thấy đau đầu, cô mệt mỏi ngồi xuống mép giường: "Vẫn là dáng vẻ đòi sống đòi chết kia, nói thế nào cũng không đồng ý chia tay, muốn mình phải cho anh ta một lý do... Điều nực cười hơn là anh ta nói mình lãng phí tuổi xuân của anh ta... Chỉ anh ta có tuổi xuân á, có ai không có tuổi xuân chứ?"
Tuổi xuân?
Trì Nguyệt cười lạnh.
"Được lắm, tên cặn bã này rất sáng tạo."