[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

"ha ha ha!"

Trong tiếng cười, bầu không khí cũng dịu đi.

Một nữ phóng viên giải trí nhịn không được hỏi: "Bên ngoài có tin đồn nhiều năm qua anh Kiều vẫn luôn độc thân là do xu hướng giới tính có vấn đề. vậy chúng tôi có thể hiểu câu nói này thành... anh Kiều đang ngầm làm sáng tỏ không?"

Hội trường lớn lập tức yên tính. Những câu hỏi sắc bén khiến bầu không khí của buổi họp báo trở nên hơi kỳ quái.

Kiều Đông Dương lại cười: "Cô là ai? Tôi cần phải làm sáng tỏ với cô sao?"

Hiện trường yên tĩnh.

Nữ phóng viên hậm hực ngồi xuống, hơi khó xử.

Khuôn mặt của Kiều Đông Dương vẫn đang mỉm cười, giọng điệu còn bén nhọn hơn ánh mắt: "Tôi không muốn tìm người yêu là vì có quá nhiều người phụ nữ ngu ngốc như cô."

Có người bật cười. Thậm chí trong ánh mắt một vài sinh viên nữ còn có vẻ mơ hồ.


Chẳng mấy chốc mọi người đã phát hiện Kiều Đông Dương đã trở lại với dáng vẻ cao ngạo, vẫn là thiếu gia Kiều Đông Dương cá biệt bất cần đời.

Ông đây là đệ nhất thiên hạ.

Ngoại trừ bản thân, trong mắt không có ai.

Trong đám người ồn ào, cái đầu rối tung của Trì Nguyệt gục xuống, cánh tay cong lại che nữa bên mặt, hơi thở nhịp nhàng, cả người thả lỏng, ngủ say như một con mèo lười biếng...

"Nguyệt Quang Quang? Nguyệt Quang Quang!"

Vương Tuyết Nha dùng khuỷu tay đẩy cô, Trì Nguyệt hơi dịch đầu.

"Hả? Kết thúc rồi à?"

Vương Tuyết Nha không còn sức mắng chửi, đưa cho cô một bức thư mời: "Đây, cướp giúp cậu đó...May mà chị đây học rộng tài cao, trả lời câu hỏi của trợ lý Hầu một cách tinh xảo hoàn mỹ mới có được hai tấm! Nói đi, mình có trâu bò không?"


Sinh ra trong một gia đình như thế, được mưa dầm thấm lâu, tất nhiên Vương Tuyết Nha hiểu nhiều hơn những người khác.

Trì Nguyệt gật đầu: "Cậu không trâu bò...cậu là người."

"Trì Nguyệt!" Lỗ tai của Vương Tuyết Nha đỏ lên, cô nghiến răng: "Cậu có hiểu quy củ hay không? Còn không quỳ xuống tạ ơn?"

"Ồ" Trì Nguyệt liếc nhìn một cái, đẩy thư mời ra: "Mình không muốn tham gia. Cậu cho người khác đi."

Không tham gia?

Không thích tiền sao?

Quán quân được thưởng một trăm triệu đó!

Vương Tuyết Nha nghiến chặt hàm răng: "Cậu muốn chọc mình tức chết để tiện kế thừa số cổ phần cửa hàng trực tuyến của mình?"

Trì Nguyệt đứng lên: "Yên tâm, cửa hàng trực tuyến chết thì cậu vẫn còn ở đó."

Buổi họp báo đã kết thúc, một đám bạn sinh viên nữ chạy đến vây quanh Kiều Đông Dương nói chuyện líu ríu, muốn chen vào làm quen.


Trì Nguyệt không có hứng thú tham gia trò vui, liếc nhìn Vương Tuyết Nha: "Chúng ta đi thôi!"

"Trì Nguyệt."

Một tiếng gọi đột nhiên vang vọng trong hội trường.

"Trì Nguyệt! Tôi yêu cậu!"

Câu tỏ tình còn to hơn vừa rồi khiến hội trường ồn ào lập tức lặng ngắt như tờ.

Trì Nguyệt chậm rãi ngoảnh lại, nhìn chàng trai đang cướp micro. Anh ta rất căng thẳng, bàn tay cầm micro hơi run rẩy. Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, anh ta như một dũng sĩ chuẩn bị lên chiến trường, nhận lấy một đoá hoa đã chuẩn bị từ trước, quỳ một gối xuống mặt đất.

"Trì Nguyệt, làm bạn gái của tôi đi!"

Trì Nguyệt híp mắt nhìn anh ta.

Chàng trai nhìn cô, kích động đến mức giọng nói hơi run rẩy: "Tôi thích cậu ba năm rồi, đã sắp tốt nghiệp ra trường, nếu hôm nay không nói lời này, e rằng sau này không còn cơ hội nữa. Trì Nguyệt, xin cậu cho tôi một cơ hội. Quãng đời còn lại của cậu hãy để tôi chăm sóc, quãng đời còn lại của tôi xin cậu chỉ dạy!"
Trời ạ!

Còn có hành động cợt nhả như vậy?

Trì Nguyệt không nói gì, một đám người bắt đầu ồn ào.

"Chấp nhận đi! Chấp nhận đi!"

"Trì Nguyệt, chấp nhận cậu ấy đi!"

Người xem luôn hưng phấn hơn nhân vật chính. Tất cả mọi người vỗ tay, chụp ảnh, hò hét.

Trì Nguyệt hơi nhếch môi: "Thật xin lỗi! Tôi phải chỉ dạy quá nhiều người, e rằng bận rộn không giúp cậu được."

Từ chối dứt khoát nhanh gọn xong, cô đi ra khỏi đám người mà không hề chớp mắt.

Khuôn mặt còn vẻ ngây thơ của chàng trai đỏ bừng, còn hơi mất mặt. Thấy Trì Nguyệt muốn đi, anh ta lao tới hét to: "Trì Nguyệt, hôm nay tôi đánh cược mặt mũi nói cho cậu biết, cũng đã quyết định xong rồi. Cả đời này tôi sẽ không cưới ai khác ngoài cậu, nếu cậu không đồng ý làm bạn gái tôi, tôi...tôi sẽ nhảy xuống từ toà nhà thí nghiệm, lấy cái chết để chứng minh."
Wow!

Đám đông ồn ào bàn tán.

"Quá si tình."

"Có cảm động đến mức muốn khóc không?"

Một đám con gái ôm tim la hét, hoàn toàn không cảm nhận được đây là lừa gạt đạo đức.

Trì Nguyệt liếc nhìn đám người đang xem trò hay.

"Khi nào cậu nhảy?"

Chàng trai căng thẳng đến lắp bắp: "...Cậu chấp nhận tôi, tôi sẽ không nhảy."

Trì Nguyệt nhíu mày: "Nói đùa gì vậy? Đã nói ra thì sao lại không nhảy?"

Khuôn mặt chàng trai hơi co giật: "Trì Nguyệt, hôm nay mạng của tôi chỉ bằng một câu nói của cậu, cậu xem mà làm."

Trì Nguyệt nhìn anh ta rồi mỉm cười. Nửa giây sau, khuôn mặt cô đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Nhảy đi, không nhảy cậu là cháu tôi!"

"Phụt!"

Không biết tiếng cười phát ra từ đâu phá hỏng khung cảnh si tình.

Sắc mặt của chàng trai lập tức thay đổi.

Vẻ mặt Trì Nguyệt lạnh lùng: "Tiểu Ô Nha, chuyển ghế, mua hạt dưa!"
"Ha ha ha ha ha..."

Vương Tuyết Nha cười đến mức gần như biến dạng. Nhưng Trì Nguyệt lại nghiêm mặt, chững chạc đàng hoàng, nhanh chóng đi đến cửa hội trường.

Ngồi giữa một đám học sinh nữ kích động, Kiều Đông Dương nhìn vở kịch này với sắc mặt u ám, đôi mắt như có điều suy nghĩ...

"Hầu Tử!"

Anh đột nhiên đứng lên nhận lấy cái hộp từ tay trợ lý Hầu, gọi Trì Nguyệt lại.

"Cô gái này, chờ một lát."

Trì Nguyệt đi về phía trước, coi như không nghe thấy.

Vương Tuyết Nha giữ cô lại: "Nguyệt Quang Quang, anh Kiều đang gọi cậu."

Đồng đội heo!!!

Trì Nguyệt thở dài, cam chịu số phận quay người lại, chỉ coi đây như là lần đầu tiên gặp Kiều Đông Dương.

"Có việc gì?"

Kiều Đông Dương không trả lời, chậm rãi đến trước mặt cô, yên lặng nhìn cô từ trên xuống dưới khoảng ba giây, cứ như đang đánh giá xem con mồi trước mặt mình có hợp khẩu vị hay không, có đáng được bản thân lên tiếng hay không...
"Ha!"

Rất lâu sau, một tiếng cười trầm thấp phát ra từ trong cổ họng anh.

"Cô đánh rơi thứ gì đó. Cầm lấy đi. Vật về với chủ."

Trì Nguyệt đã nhìn thấy cái hộp từ trước. Dây thần kinh của cô giật giật, cô kiên giả vờ như không có chuyện gì.

"Thật xin lỗi, tôi không đánh rơi gì cả."

Cô kéo tay Vương Tuyết Nha muốn rời đi nhưng hoàn toàn không ngờ Kiều Đông Dương lại mở hộp, lấy món đồ ở bên trong ra ngay trước mặt cô.

"Đừng xấu hổ. Tôi đã gặp việc này rất nhiều lần, cầm đi, cô có thể coi tôi là người vô hình."

Bình luận

Truyện đang đọc