[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Trong không gian yên tĩnh này chỉ có hai người, một nam, một nữ khiến mỗi chữ đều trở nên nhạy cảm.

Đương nhiên Trì Nguyệt hiểu được hàm ý trong lời nói của anh.

Cô yên lặng nhìn ảnh ngược của người đàn ông trên kính xe, mỉm cười như có như không: "Thì ra anh cũng giống bọn chúng."

Kiều Đông Dương khẽ giật mình: "Ý cô là gì?"

Trì Nguyệt: "Điều quan tâm nhất vẫn là việc trong đũng quần."

Kiều Đông Dương: "..."

Anh khẽ hừ một tiếng, biểu cảm rất nhẹ nhàng: "Cô Trì, vì sao cô không thể hiểu đây là sự quan tâm?"

Trì Nguyệt: "Lòng nhiều chuyện, lòng tò mò cũng là sự quan tâm."

Kiều Đông Dương gật đầu: "Đương nhiên cô cũng có thể nghĩ như vậy, cũng có thể không trả lời."

Trì Nguyệt mím môi: "Nếu tôi nói có thì sao?"

Ánh mắt Kiều Đông Dương trở nên sắc bén, bàn tay đang bôi thuốc cho cô cũng trở nên thô bạo hơn, dây thần kinh nhảy lên gần như không kìm nén được cơn giận: "Tôi sẽ gϊếŧ chết bọn chúng!"


Trì Nguyệt cười một tiếng, trong đôi mắt sáng ngời thoáng hiện ra vẻ nghịch ngợm trẻ con: "Nếu tôi nói không có thì sao?"

Kiều Đông Dương giật mình, trái tim đang kéo căng cũng vô thức thả lỏng: "Ha ha! Vẫn gϊếŧ chết bọn chúng!"

"Vậy không có gì khác biệt cả." Trì Nguyệt cong môi: "Sau khi gϊếŧ chết bọn chúng, tôi sẽ nói cho anh biết đáp án."

Câu trả lời này khiến người ta hơi bất ngờ. Kiều Đông Dương tin chắc rằng chỉ có người phụ nữ như Trì Nguyệt mới đưa ra một đáp án không phải câu trả lời mà lại không đáng tin như thế.

Anh đột nhiên hơi dở khóc dở cười: "Cô dựa vào cái gì mà dùng chuyện của cô để uy hiếp tôi?"

Trì Nguyệt nhẹ nhàng cong môi, giọng nói lạnh lùng lại như xen lẫn ý cười: "Ai bảo anh tò mò lại còn nhiều chuyện chứ?"

"Ha ha!" Kiều Đông Dương đột nhiên thờ đầu qua, nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái: "Với thái độ này của cô, tôi nghĩ tôi đã biết đáp án. Thế nhưng..." Anh nhìn cô chằm chằm, giọng nói lạnh lùng đầy vẻ uy hiếp: "Tôi có thể dùng cách khác để trực tiếp lấy được đáp án." 


Cách khác để trực tiếp lấy được đáp án là

gì?

Trì Nguyệt không nói câu nào, chỉ nhìn vào đôi mắt anh.

Kiều Đông Dương hừ lạnh, trong mắt hiện ra nụ cười thắng lợi: "Cô cũng hiểu rõ chứ hả? Mỗi vết thương trên người cô sẽ nói cho tôi biết đáp án, nơi này, còn có những nơi khác nữa..." Giọng nói của anh nhỏ dần, dường như đang thì thầm bên tai.

Cơ thể Trì Nguyệt run lên, cô lạnh lùng nhìn anh: "Anh Kiều, anh không phải người như vậy."

Kiều Đông Dương mấp máy môi, tăng tốc độ bôi thuốc trong giới hạn mà cô có thể chấp nhận được: "Ai bảo tôi vừa tò mò vừa nhiều chuyện chứ?"

Trì Nguyệt hừ một tiếng, phải nghiến chặt hàm răng mới có thể chống cự cảm giác lo lắng đang dâng lên trong lòng.

Sợ hãi, xấu hổ, không thể tưởng tượng nổi... đủ lại cảm xúc hỗn loạn vì Kiều Đông Dương.


"Anh dựa vào cái gì mà làm vậy?"

"Tôi muốn thấy."

"Anh muốn thấy cái gì?"

"Vết thương của cô."

"Không phải anh đã nhìn thấy rồi sao?"

"Ồ, tôi muốn nhìn những nơi khác, ví dụ những nơi khá kín đáo hơn."

Kín đáo?

Trì Nguyệt không dám nhìn vào cửa kính xe nữa, dù ảnh ngược khuôn mặt và nụ cười của anh không quá rõ ràng, nhưng cô vẫn không có can đảm nhìn thẳng vào anh trong tình huống này.

Đây là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, phụ nữ luôn là người chịu thiệt thòi, đặc biệt khi đối phương là một người đàn ông nguy hiểm như Kiều Đông Dương, còn cô... là một người phụ nữ quần áo xộc xệch.

Lúc cô nhờ anh bôi thuốc cho mình, đã có thể bị đàn ông hiểu thành một loại ám hiệu nào đó...

Anh hoàn toàn có thể không kiêng dè làm gì đó với cô, còn cô sẽ không nhận được sự đồng tình của bất kỳ ai.
Trì Nguyệt không chống đối anh nữa: "Bọn chúng không làm gì tôi cả..."

Niềm vui trên mặt Kiều Đông Dương gần như lan tỏa với tốc độ cực nhanh, giọng nói cũng cao hơn: "Cô đúng là một nữ anh hùng, còn có thể bảo vệ bản thân nguyên vẹn trong tình huống này..."

Trì Nguyệt né tránh ánh mắt nóng bỏng của anh, yên lặng hít sâu một hơi: "Nếu giả vờ không bị thương được gọi là bảo vệ bản thân nguyên vẹn, có lẽ tôi đã làm được."

Kiều Đông Dương: "..."

Đúng vậy, cô đã bị thương, nhưng trong lòng anh lại có cảm giác vui sướng nhảy nhót không biết từ đâu ra.

"Cô là một cô gái, không phải chịu bất kỳ tổn thương nào còn quan trọng hơn bất kỳ điều gì..."

Anh nói rất tự nhiên, đây là sự giáo dục mà anh nhận được từ nhỏ, lúc nói như vậy không cảm thấy có vấn đề gì.
Thế nhưng Trì Nguyệt nghe xong, sống lưng lại cứng đờ: "Rất quan trọng sao?"

Câu hỏi đột ngột và nặng nề cứ như đang cầm dao đâm ai đó.

"Đối với những người không liên quan như các anh, sự trong sạch của một cô gái có quan trọng như vậy không? Còn quan trọng hơn mạng sống sao?"

Trì Nguyệt đột nhiên ngoảnh lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh như một con sói cái trong sa mạc, vì bảo vệ lãnh địa nhỏ bí mật nào đó, cô không ngại dữ dằn nhe răng về phía anh: "Nếu hôm nay tôi vì mạng sống mà không phản kháng, thậm chí là thuận theo bọn chúng... Có phải anh sẽ cảm thấy tôi rất hèn hạ không? So với việc sống tạm, tôi nên chết đi thì hơn?"

"Trì Nguyệt." Kiều Đông Dương khó hiểu lắc đầu: "Tôi không có ý đó."

Trì Nguyệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, đôi mắt ấy lạnh lùng không hề có tình cảm.
Kiều Đông Dương bị sốc bởi phản ứng quá khích của cô, giọng nói không ung dung như vừa rồi nữa: "Đúng là danh dự rất quý giá, việc cô có thể bình an quay về quan trọng hơn tất cả. Có phải lời tôi vừa nói... có nghĩa khác hay không? Đã khiến cô hiểu lầm điều gì đó?"

Anh phát hiện cô đang cất giấu một cảm xúc nào đó không muốn ai biết nên anh muốn cố gắng an ủi.

Trì Nguyệt không trả lời, một lúc lâu sau cô đã bình thường lại: "Xin lỗi! Tôi không nên mất bình tĩnh. Là tôi quá nhạy cảm."

Kiều Đông Dương phát hiện cơ thể cô đang khẽ run rẩy, sống lưng cứng đờ như một phiến đá. Anh im lặng một lúc, đưa tay ra ôm lấy bờ vai cô muốn làm điều gì đó để an ủi, lại cảm thấy tình hình hiện tại không thích hợp, chỉ có thể bình tĩnh thu tay về: "Phía dưới có hai vết thương rất sâu, có thể sẽ hơi đau. Cô chịu đựng một chút, hoặc là nói chuyện gì đó để chuyển hướng sự chú ý."
Nói gì đó sao, Trì Nguyệt biết anh muốn nghe điều gì, nhưng cô không muốn nói.

Câu chuyện cũ này đã khiến cô trở nên "quá nhạy cảm". Chuyện đã trôi qua quá lâu, sau khi nhớ lại vô số lần thì có một số chi tiết thậm chí còn bị nhầm lẫn. Nhưng cô biết vết thương khỏi hẳn từ lâu đã sinh mủ, không thể dễ dàng để lộ ra.

Trì Nguyệt suy nghĩ một lúc, đột nhiên cười lạnh: "Bọn chúng bắt tôi đi, đương nhiên muốn làm gì đó với tôi, nhưng tôi có một thói quen tốt, luôn mang theo cột thu lôi trên người, dọa bọn chúng sợ hãi bỏ chạy."

"Cột thu lôi?" Lần này Kiều Đông Dương thật sự tò mò: "Là cái gì?"

Trì Nguyệt mím môi: "Đám đàn ông các anh sợ điều gì nhất?"

Nói cái gì vậy? Không phải đang coi anh cùng một loại với đám đàn ông kia sao?

Kiều Đông Dương cảm thấy rất khó trả lời, hừ một tiếng: "Trẫm không sợ gì hết!"
Trì Nguyệt trợn mắt lườm ảnh ngược của anh trên cửa kính xe: "Tôi bị bệnh AIDS!"

"Hả??? Nếu không phải Kiều Đông Dương hiểu rõ cô, thật sự sẽ bị câu nói đột nhiên của cô dọa cho trái tim ngừng đập: "Trì Nguyệt, cô có thể nói xong trong một lượt hay không? Đừng có nói đứt quãng được

không?"

Trì Nguyệt: "Tôi tìm một tờ xét nghiệm ra bệnh AIDS giả mang theo người... Lúc bọn chúng đánh nhau với tôi, không cẩn thận làm rơi ra ngoài... Những tên hèn nhát đó, đừng nói là chạm vào tôi, nhìn thấy vết máu trên người tôi đều né tránh, sợ đến mức kêu gào loạn xạ, sợ tôi cắn bọn chúng..."

Bình luận

Truyện đang đọc