Bão cát tàn phá bừa bãi trong sa mạc.
Tối nay các thí sinh không được sắp xếp thêm hoạt động nào ở Thành phố hàng không vũ trụ.
Thế là có một vài thí sinh lựa chọn đến phòng huấn luyện rèn luyện, có một vài thí sinh về phòng ký túc sớm, lên mạng tám chuyện, nghỉ ngơi.
Từ khi đến tổ chương trình, bọn họ không có nhiều khoảng thời gian thoải mái thế này nên tất cả mọi người đều rất vui vẻ.
Trì Nguyệt đến phòng huấn luyện rèn luyện thêm mấy bài nữa, cường độ cũng không lớn.
Lúc cô đi huấn luyện không mang theo điện thoại, đến khi về phòng ký túc thấy trên điện thoại có tin nhắn mới.
"Đã nhận được đồ chưa?"
Trì Nguyệt giật mình, ngồi xuống trả lời: "Nhận được rồi, cảm ơn!"
"Em phải vận động quá nhiều nên ăn đồ dinh dưỡng theo số lượng quy định. Đừng ăn quá nhiều đồ ăn vặt."
Trì Nguyệt nhìn cái hộp kia.
"Tôi chia đồ ăn vặt cho mọi người rồi."
Cô lập tức nhận được một biểu cảm uất ức.
"Em biết cách làm tổn thương người khác thật đấy."
"Chẳng lẽ anh thích nghe lời nói dối?"
"Không thích."
Vậy không phải được rồi sao?
Trì Nguyệt không biết mình đang mỉm cười, thoải mái dựa vào đầu giường trò chuyện với Kiều Đông Dương: "Tối nay tôi xem một bộ phim điện ảnh khá ấn tượng."
"Phim điện ảnh gì?"
"Phi hành gia", anh đã xem chưa? Đó là một bộ phim tài liệu."
"Ồ, hình như đã xem rồi, sao thế?"
"Còn nhớ kế hoạch Trời Sao của anh không? 520 năm ánh sáng?"
Không biết Kiều Đông Dương đang làm gì, một lúc lâu sau mới trả lời cô, vẫn là mấy chữ kia: "Sao thế?"
Trì Nguyệt: "Trước đó tôi không có hứng thú với hàng không vũ trụ, cũng không biết gì về khoảng cách 520 năm ánh sáng. Sau khi quay về kiểm tra tư liệu thì thấy hơi sợ. Kiều Đông Dương, Kế hoạch Trời Sao" của anh là một dự án không thể thực hiện được. Tôi không hiểu vì sao anh phải đầu tư một khoản tiền khổng lồ để thực hiện ước mơ này..."
Câu nói "Đầu tư một khoản tiền khổng lồ để thực hiện ước mơ" này chọc Kiều Đông Dương bật cười.
Giọng điệu của anh khá thoải mái: "Bây giờ hiểu rồi chứ?"
"Sau khi xem phim điện ảnh xong, tôi đã hiểu ra."
Ánh sáng màn hình điện thoại chiếu vào khuôn mặt Trì Nguyệt mang lại cảm giác dịu dàng lắng đọng.
"Ước mơ không phải điều để thực hiện, mà là điều để theo đuổi. Nếu theo lời của anh, thế hệ chúng ta không thể hoàn thành, chúng ta còn có đời con, đời cháu, đời chắt... Trong tương lai sau này, ai dám chắc rằng đó chỉ là một ước mơ?"
Kiều Đông Dương im lặng một lúc rồi nói: "Cuối cùng em đã nói một câu khiến người ta thấy thích."
"Hả?"
"Chúng ta sẽ có đời con, đời cháu, đời chắt..."
Trì Nguyệt bó tay.
Cô đâu có ý đó.
Vì sao Kiều Đông Dương luôn chú ý những điều lệch lạc thế?
Hai người trò chuyện một lúc, cho đến khi nói chúc ngủ ngon, Trì Nguyệt mới phát hiện hình như mối quan hệ của hai người đã thân thiết hơn, đã đến mức nói về lý tưởng cuộc sống và thơ ca, dù không phải là người yêu thì ít nhất cũng là bạn bè nhỉ?
Vậy có phải cô quá lạnh lùng với Kiều Đông Dương rồi không?
Lúc Trì Nguyệt đi tắm rửa vẫn luôn kiểm điểm bản thân.
Thế nhưng vừa quay về nằm vào trong chăn, cầm điện thoại lên xem tin nhắn của Kiều Đông Dương, cô lập tức xua tan suy nghĩ kia.
"Sao em không chịu thừa nhận em đã thích tôi? Một người đàn ông ưu tú như tôi, có thể gặp nhưng không thể cầu. Em tỉnh táo lại đi, đừng u mê nữa! Mau cộng cho tôi mười điểm để tôi đạt tiêu chuẩn rồi nhận giấy chứng nhận tư cách, được không?"
Đúng là một người tự mãn khiến người ta ngứa răng.
Trì Nguyệt kéo lại màn, nằm xuống.
"Kiều Đông Dương, anh bị thiểu năng trí tuệ à?"
"IQ của tôi là 188, em bao nhiêu?"
"Có phải em cảm thấy mình bị thiểu năng trí tuệ không?"
"Thôi được rồi, chờ anh vượt qua 520 năm ánh sáng rồi lại nói đến việc đạt tiêu chuẩn."
"... Em thật vô lý. IQ của em bao nhiêu? Em không thể cao hơn tôi được."
"Chúc ngủ ngon!"
Mấy ngày tiếp theo, Trì Nguyệt vẫn tiếp tục huấn luyện.
Cường độ huấn luyện ở Thành phố hàng không vũ trụ cao hơn giai đoạn trước rất nhiều. Rất nhiều thí sinh không ngừng phàn nàn, nhưng trên thực tế khóa huấn luyện mà bọn họ đang tiếp nhận có sự chênh lệch rất lớn với phi hành gia chân chính. Nhiều nhất cũng chỉ bằng tiêu chuẩn lựa chọn nhân viên hàng không vũ trụ làm việc trên mặt đất và cao hơn tập thể thao bình thường mà thôi.
Về vấn đề huấn luyện, mục đích của Khoa học Kỹ thuật Đông Dương và truyền thông Hạo Quang khác nhau.
Khoa học Kỹ thuật Đông Dương chú trọng khai thác tiềm năng và kiểm tra năng lực của thí sinh, truyền thông Hào Quang quan tâm đến rating của chương trình.
Vậy nên thường xuyên xảy ra tranh chấp về vấn đề thống nhất giữa hai bên.
Kết quả thì sao? Thường xuyên đặt lợi ích của kim chủ lên hàng đầu mà thôi.
Thể là Hạo Quang không thể không từ bỏ một vài phân đoạn thu hút rating, tìm cách bù lại bằng các phương diện khác, ví dụ như yêu cầu thí sinh thực hiện phát sóng trực tiếp, quảng cáo trong lúc huấn luyện...
Các thí sinh đã ký hợp đồng trước khi vào tổ nên không thể từ chối được.
Trong vòng ba ngày, Vương Tuyết Nha đã phải đi ghi hình hai lần, trong lòng thấy rất bực bội, vì cô luôn gặp phải Phạm Duy trong lúc ghi hình.
Hai người chia tay chưa lâu nhưng Phạm Duy đã thay đổi rất nhiều.
Có đôi khi, Vương Tuyết Nha cảm thấy mình không quen biết anh ta.
Khi vừa bắt đầu yêu, con người luôn đắm chìm trong tình yêu, không thể hiểu rõ đối phương, thường cảm thấy đối phương làm gì cũng tốt. Trước kia, dù Phạm Duy làm gì, cô cũng cảm thấy anh ta rất tốt. Nhưng sau khi chia tay, anh ta vẫn không hiểu rõ mối quan hệ của hai người, tỏ ra quan tâm cô ở mọi nơi, thậm chí còn cố tình quan tâm cô trước mặt những thí sinh khác khiến Vương Tuyết Nha cảm thấy điền đầu.
"Sao trước kia tôi không biết anh mặt dày thế này chứ?"
Cô là người tốt tính, dù ngày đó đã thấy anh ta ngủ với người khác thì cũng không nói nặng lời.
Nhưng hôm nay vẻ ngoài giả tạo và sự làm phiền của Phạm Duy đã gây ra một vài tin đồn trong tổ chương trình.
Các cô gái trẻ thường cảm thấy rất hứng thú với mấy chủ đề như cặp đôi nào đang yêu nhau, người khác đang làm cái gì.
Đã có mấy người đến hỏi Vương Tuyết Nha, có phải cô và Phạm Duy đang yêu nhau không. Điều này khiến cô thấy rất tức giận, cuối cùng đã bùng nổ.
"Lúc yêu nhau, anh sợ ảnh hưởng đến vận đào hoa của anh, đòi giữ bí mật không chịu nói cho người khác biết! Bây giờ chúng ta đã chia tay rồi, anh lại muốn lan truyền cho mọi người đều biết!"
"Anh sai rồi." Phạm Duy nhìn cô, luôn giữ thái độ nhường nhịn. "Tuyết Nha, em cho anh một cơ hội nữa đi. Sau khi chúng ta chia tay, anh đã suy nghĩ rất nhiều, ngoại trừ mẹ anh, em là cô gái duy nhất thật lòng đối xử tốt với anh..."
"Anh không chịu buông tay chỉ vì tôi đối xử tốt với anh, anh đột nhiên thiếu một người mẹ nên không cam lòng đúng không?"
"Không phải vậy, anh là vì... vì anh yêu em." Phạm Duy nghẹn ngào nói: "Anh không muốn mất em. Chỉ cần nghĩ đến việc mất em, nghĩ đến việc em sẽ... ở bên người khác, anh đã sắp phát điên rồi. Tuyết Nha, em tha thứ cho anh được không?"
Vương Tuyết Nha: "Có không giữ mất đừng tìm! Bây giờ anh nói mấy lời này có tác dụng gì?"
"Anh sai rồi! Anh biết sai rồi!" Phạm Duy nhún nhường.
Mặc kệ cô tức giận thế nào, mắng thế nào, anh ta đều hối hận nhận sai.
Dáng vẻ hiện tại khác xa dáng vẻ kiêu ngạo, thanh cao khi hai người còn yêu nhau.
Vương Tuyết Nha không hiểu sao lúc trước mình lại mù quáng trao mối tình đầu cho một tên cặn bã thế này.
"Nếu tôi không phát hiện chuyện anh lăng nhăng, anh sẽ nhận sai sao?"
Phạm Duy cúi đầu, không dám nhìn cô: "Anh... Thật ra anh đã biết mình làm sai. Anh không nói dối đầu, lúc phải lừa dối em, trong lòng anh thấy rất khó chịu, anh vô cùng cẩn thận cứ như đang đi ăn trộm vậy, chỉ sợ em phát hiện... Cuộc sống của anh không hề vui vẻ."
Vương Tuyết Nha cười lạnh: "Bây giờ ổn rồi, không cần phải sợ hãi nữa. Chẳng phải anh sẽ vui vẻ hơn sao?"
Đôi mắt Phạm Duy đỏ au, vẻ mặt vô cùng hối hận: "Trước khi bị em phát hiện, thật ra anh đã nghĩ đến chuyện cắt đứt quan hệ với Thẩm Á Lệ..."
Hừ! Vương Tuyết Nha cười lạnh.
Phạm Duy càng chân thành hơn: "Nhưng người phụ nữ này quá mạnh mẽ, anh đã đề nghị cắt đứt, chị ta lại không chịu đồng ý."
"Không đồng ý? Sao nào, chị ta còn muốn ly hôn rồi cưới anh sao?"
"Không không không! Chị ta không muốn ly hôn, chị ta chỉ..." Phạm Duy chột dạ, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Vương Tuyết Nha: "Chị ta chỉ muốn duy trì mối quan hệ trai gái không phá hoại cuộc sống tình cảm của hai bên..."
"Không phải là bạn tình à, nói năng thể để làm gì?"
Vương Tuyết Nha bật cười khinh thường.
Phạm Duy khẽ giật mình.
Trước kia Vương Tuyết Nha sẽ không nói những từ như "bạn tình" này.
Anh ta nhắm mắt, thở dài: "Em nói thế nào cũng được, đúng là anh làm sai. Tuyết Nha, bây giờ anh đã cắt đứt quan hệ với chị ta. Anh cam đoan từ nay về sau chỉ có một mình em, anh thề..."
Anh ta giơ tay lên trời thề thốt.
Vương Tuyết Nha bật cười, không nhịn được mỉa mai.
"Anh đã cắt đứt với chị ta, vậy mấy người Trần Hân Giai, Lý Tư Kỳ, Mã Tĩnh, Lại Văn Tư... Anh đã cắt đứt chưa?"
Phạm Duy cứng đờ, ngơ ngác nhìn cô.
"Tôi đã kìm nén những câu này rất lâu rồi. Phạm Duy, lúc anh ở bên tôi còn đồng thời qua lại với nhiều cô gái như vậy, lúc anh đi thuê phòng có thấy mệt không?" Vương Tuyết Nha thất vọng nhìn anh ta, nghĩ đến việc mình bị phản bội, đôi mắt đong đầy nước mắt.
"Vốn tôi không muốn nói nhiều, nếu đã chia tay cũng không cần nói ra những điều khiến đôi bên đau lòng, để lại những ký ức tốt đẹp không tốt hơn sao? Vì sao anh cứ ép tôi phải nói ra, khiến đôi bên mất mặt như vậy?"
"Em nghe ai nói? Có phải Trì Nguyệt không?"
Phạm Duy chậm rãi buông thõng tay, lúc nhắc đến Trì Nguyệt, vẻ mặt anh ta rất ác độc.
"Không phải." Vương Tuyết Nha phủ nhận.
"Vậy em nghe ai nói linh tinh? Không hề có chuyện đó!"
Vương Tuyết Nha không thể tùy tiện nói lung tung về việc điều tra được ghi chép đi thuê phòng của anh ta, cô phải cố gắng nhẫn nhịn, ghê tởm nhìn anh ta chằm chằm.
"Anh không biết câu, muốn người khác không biết thì đừng có làm sao?"
Phạm Duy im lặng, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên: "Em thật sự không muốn cho anh một cơ hội sao?"
"Chúng ta đã kết thúc rồi, anh còn cần tôi nói bao nhiêu lần nữa?"
"Có phải Trì Nguyệt dạy em không?"
"... Liên quan gì đến Trì Nguyệt? Anh buồn cười thật, anh biết rõ bản thân đã nɠɵạı ŧìиɦ!"
"Em không phải người tàn nhẫn như vậy." Phạm Duy sụt sịt, vẻ mặt đau khổ cứ như anh ta mới là người bị hại: "Nếu không phải Trì Nguyệt dạy em, em sẽ không tuyệt tình như thế. Tuyết Nha, có phải em đã quên những điều chúng ta từng nói rồi không?"
Vương Tuyết Nha không cãi nổi nữa, sao logic của người này lại kỳ lạ thế chứ?
"Phạm Duy, anh bị bệnh à? Tự làm sai còn trách người khác?"
Dường như Phạm Duy không nghe thấy cô đang quát tháo, nghẹn ngào nói: "Không phải chúng ta đã nói dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng phải nói rõ ràng với nhau. Nếu người kia sai lầm cũng không nóng vội đòi chia tay, phải cho đối phương thời gian giải thích và cơ hội sửa sai. Bởi vì cuộc đời quá dài, chúng ta là người bình thường chứ không phải thánh nhân, sẽ có lúc phạm sai lầm. Nếu những người thân thiết nhất cũng không cho cơ hội sửa sai, thì còn sống thế nào nữa..."
"Phạm Duy!"
Vương Tuyết Nha ngắt lời anh ta.
"Theo ý của anh, lúc anh ngủ với người phụ nữ khác, tôi phải chờ anh ngủ xong, đưa cho anh một cốc nước hỏi anh có vất vả không, có khó chịu không, rồi lại nghiêm túc nghe anh giải thích, thông cảm cho việc anh phạm phải sai lầm như những người đàn ông bình thường khác?"
"Anh không có ý đó. Tuyết Nha..."
"Cút!" Vương Tuyết Nha chỉ vào anh ta: "Tôi không muốn nghe anh giải thích một câu nào nữa! Phạm Duy, nếu anh biết cái gì là lòng tự trọng thì đừng bám lấy tôi nữa, tất cả mọi người làm cùng một tổ chương trình, thường xuyên phải tiếp xúc gặp mặt nhau, nếu làm ầm ĩ lên sẽ không tốt cho cả hai, anh hiểu chứ?"
"... Ừ. Anh biết rồi."
"Biết thì tốt!"
Vương Tuyết Nha rời đi, nhưng còn chưa đi được mấy bước, Phạm Duy lại đuổi theo.
"Tuyết Nha, em quên cầm bánh bích quy mang đến cho anh rồi!"
Giọng nói kia to đến mức chỉ muốn tất cả mọi người đều nghe thấy.
Vương Tuyết Nha tức đến nổ phổi, cô bước nhanh hơn gần như là chạy trốn.
Trì Nguyệt sắp thi đấu xác nhận tư cách rồi, Vương Tuyết Nha không muốn cô bị ảnh hưởng bởi chuyện riêng của mình, trước khi về phòng ký túc đã điều chỉnh lại cảm xúc, lúc này vui vẻ đi vào phòng.
"Hi, các bạn nhỏ, tôi về rồi đây!"
Trì Nguyệt và Thang Bình rất kiệm lời, chỉ có Hàn Điềm Điềm lắm mồm nhất.
"Quay xong chưa?"
"Quay xong rồi."
"Cậu nói xem, chúng ta có nên nghĩ cách giải tỏa áp lực cho Trì Nguyệt không?"
Vương Tuyết Nha vừa ngồi xuống, nghe vậy thấy hơi giật mình, mỉm cười nhìn cô ta: "Sao lại phải giải tỏa áp lực?"
Hàn Điềm Điềm cười toe toét: "Mấy hôm nay Trì Nguyệt quá căng thẳng, tôi nghĩ cô ấy cần chơi mấy ván Vương Giả để giải tỏa áp lực? Các cậu thấy sao?"
Trì Nguyệt đang xem đề thi lý thuyết chuyên ngành, bây giờ cô vẫn chưa biết nội dung cụ thể của phần thi cuối tuần, không dám lơ là phần thi kiến thức, đang giành giật từng giây từng phút. Cô nghe vậy cũng không buồn ngẩng đầu lên: "Không chơi."
Hàn Điềm Điềm: "Vậy đi ăn gà bồi bổ?"
Trì Nguyệt nghẹn họng liếc cô ta.
Vương Tuyết Nha nhìn đống tài liệu dày ở đầu giường Trì Nguyệt: "Hàn Điềm Điềm nói đúng, Trì Nguyệt, mấy ngày nay cậu không chỉ tiêu hao quá nhiều thể lực mà thần kinh cũng căng thẳng, chắc chắn phải giải trí và nghỉ ngơi hợp lý."
Trì Nguyệt im lặng, không thèm quan tâm.
"Mình cảm thấy quan điểm này của anh Kiều rất có lý." Vương Tuyết Nha nhìn cô: "Cậu thấy sao?"
Trì Nguyệt dở khóc dở cười.
"Không phải chỉ là chơi game à? Sắp bị các cậu nói thành đi giải cứu vũ trụ rồi."
"Đi mà, chơi mấy ván Vương Giả đi, chúng ta giải cứu vũ trụ một lúc."
"Chơi đi mà!"
"Thư giãn đầu óc đi!"
Không chịu được sự lôi kéo của đám yêu tinh này, Trì Nguyệt đặt tập tài liệu xuống, cầm điện thoại lên.
"Nhóm năm, nhóm năm!"
"Năm thiếu một."
"Vậy tìm một người nữa?"
"Tìm bạn bè đi, không chơi dở quá là được."
Trì Nguyệt online, thấy avatar Kiều Đông Dương đang sáng, cô suy nghĩ rồi nói: "Tôi mời một người bạn nhé?"
"Được được, bạn cậu thuộc cấp bậc gì, chơi giỏi không?"
"Là kiểu có thể dẫn chúng ta bay..."
"Oa! Anh trai nhỏ hay chị gái nhỏ?"
Trì Nguyệt click mời Kiều Đông Dương, chậm rãi nói: "Chị gái nhỏ."
Cô nói xong còn bình tĩnh gửi một tin nhắn cho Kiều Đông Dương.
"Phòng ký túc của chúng tôi lập nhóm, anh đừng chat voice."