[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Nâng cấp chương trình kiểu gì đây?

"Hầu Tử!"

Trong tiếng quát to nghiêm khắc của Kiều Đông Dương, cái đầu to của Thiên Cẩu đột nhiên cúi xuống: "Thế nhưng cô ấy đã nɠɵạı ŧìиɦ.

Kiều Đông Dương trợn to mắt nhìn người máy này.

"Kiều đại nhân, có phải anh đã giậu đổ bìm leo, vụиɠ ŧяộʍ cướp bạn gái của tôi không?" 

"..." Con chó này! Không, người máy này muốn lên trời à? 

"Thế giới loài người các anh thật sự rất kỳ diệu đấy!" Thiên Cẩu vẫn tiếp tục nói, thậm chí còn dùng giọng điệu buồn bực rất sống động: "Sau khi tôi nâng cấp xong, trong đầu đột nhiên xuất hiện những suy nghĩ và hình ảnh quái dị này. Kiều đại nhân, có phải anh đang chơi đùa tôi không?"

Chơi đùa nó? Ai thèm chơi đùa nó chứ? Kiều Đông Dương sắp bị chọc giận quá mà cười.

"Hầu Tử, cậu đi vào đây chết cho tôi!"


Trợ lý Hầu lề mề đi vào, mí mắt cụp xuống: "Anh Kiều, không chết được nữa rồi."

Kiều Đông Dương chỉ vào Thiên Cẩu: "Chuyện gì đây? Cậu nâng cấp chương trình kiểu gì vậy?"

Từ da đầu đến gót chân trợ lý Hầu đều ớn lạnh, không dám nhìn khuôn mặt tức giận của ông chủ: "Anh Kiều, chương trình xử lý chính trong lần nâng cấp này của chúng ta là phiên bản kiểm tra nội bộ. Chủ yếu nhắm vào từng phương diện tính toán lượng tử, quản lý cảm xúc, tư duy cốt lõi, phân tích ý thức... Anh không hề nói cho tôi biết cần phải xóa phần ký ức liên quan đến Trì Nguyệt của nó?"

Kiều Đông Dương lườm anh ta: "Cậu cố ý."

Đây là câu khẳng định, trợ lý Hầu cảm thấy đau đầu.

"Tôi chỉ là một trợ lý muôn đời dựa vào mối quan hệ bám váy để nịnh nọt, đâu dám to gan như vậy. Anh Kiều, tôi bị oan!"


Kiều Đông Dương sắp bị anh ta chọc tức chết: "Cậu biết Thiên Cẩu nói gì không? Cậu biết không?"

"Biết, biết, tôi đã nghe thấy." Đầu trợ lý Hầu đã sắp dính vào trước ngực: "Tôi đang để Thiên Cẩu tự hiểu lấy bản thân, đừng coi mình là người nữa..."

Tự hiểu lấy bản thân sao?

Kiều Đông Dương chỉ vào Thiên Cẩu, vặn hỏi trợ lý Hầu: "Cậu nhìn dáng vẻ của nó đi, có giống là đang tự hiểu lấy bản thân không?"

Thiên Cẩu cử động đôi chân ngắn nhủ: "Có, Kiều đại nhân, tôi tự biết tôi thích chị gái nhỏ Trì Nguyệt."

Trợ lý Hầu: "..."

Nó làm vậy không phải đang hại anh ta à? Trợ lý Hầu thấy Kiều Đông Dương còn chưa hết tức giận thì hắng giọng một cái.

"Anh Kiều, thật ra cảm nhận của Thiên Cẩu là... cảm nhận của bản thân anh?"

Kiều Đông Dương hơi híp mắt lại.


Trợ lý Hầu: "Thiên Cẩu là thú cưng AI của anh, là trí tuệ nhân tạo có một không hai đặc biệt chế tạo riêng cho anh. Để đạt được mục đích làm bạn và phục vụ, chúng tôi không chỉ muốn nó có tam quan phù hợp với anh, còn cần nó có chung tâm lý tình cảm với anh. Bởi vậy, Thiên Cẩu tự động nắm bắt được tâm trạng và tình cảm của anh, đồng thời tiến hành phân tích và dung hợp vào chức năng thiết kế. Nói cách khác, anh thích thì nó sẽ thích, anh chán ghét thì nó sẽ chán ghét. Điều này..."

Có thể trách anh ta được sao?

Trợ lý Hầu đau khổ nhìn Kiều Đông Dương, Kiều Đông Dương cũng yên lặng nhìn anh ta.

"Chung tâm lý tình cảm." Anh nói nhỏ, hàng lông mày nhíu chặt.

"Đúng đúng, đó là sự đồng cảm." Trợ lý Hầu vụиɠ ŧяộʍ ấn like cho sự thông minh của mình.

Thế nhưng, Thiên Cẩu lại nói chuyện: "Tôi không đồng cảm."
Trợ lý Hầu: "..."

Thiên Cẩu: "Tôi chỉ muốn chị gái nhỏ Trì Nguyệt là của một mình tôi, dù Kiều đại nhân là loài người ưu tú nhất trên thế giới, cũng không thể tranh cướp của tôi!"

Kiều Đông Dương: "..."

Trợ lý Hầu: "..."

Không có gì sai cả, một câu nói có hai trong điểm.

Thứ nhất, nó muốn độc chiếm, bởi vì chung tâm lý tình cảm nên Kiều Đông Dương cũng muốn độc chiếm, nói một cách khác, dù Thiên Cầu là một người máy cũng không thể tranh cướp với Kiều Đông Dương.

Thứ hai, nó công nhận Kiều Đông Dương là loài người ưu tú nhất, thuận tiện nịnh nọt, có thể cho rằng đây là trợ lý Hầu đang ninh nọt.

Trợ lý Hầu cảm thấy mình thật sự quá thông minh, sắp nói rõ ràng được rồi. Hơn nữa, có lẽ ông chủ vĩ đại của bọn họ cũng có thể nhận ra tình cảm của mình, không cần làm khó anh ta nữa.
Thế nhưng, anh ta vừa nghĩ đến đây, đã nghe thấy Kiều Đông Dương nghiêm nghị nói: "Người máy này đã thành tinh, lại biết cách lừa dối tôi rồi. Hầu Tử, sau khi giải quyết xong việc lần này, lập tức vứt bỏ nó cho tôi!"

Trợ lý Hầu: "..."

Thiên Cẩu phát ra một chuỗi tiếng cười ha ha ha ha ha.

"Tôi là ai, tôi ở đâu? Ồ, tôi nhớ ra rồi, tôi là Thiên Cẩu thú cưng AI của Kiều đại nhân, tôi là người bạn đồng hành trung thành nhất của anh ấy, là người bạn đáng tin cậy nhất của anh ấy, tôi tuyệt đối không thể phản bội Kiều đại nhân. Xin hãy dặn dò tôi đi, chủ nhân!"

Kiều Đông Dương hừ lạnh một tiếng, ngoắc tay với nó.

"Lại đây!"

Ưu thế mạnh mẽ hàng đầu của trí tuệ nhân tạo đã được phát huy đầy đủ ở trên mạng.

Thiên Cẩu nhanh chóng tiến hành phân loại, sàng lọc, thống kê tất cả đề tài và bình luận liên quan đến Trì Nguyệt, đồng thời cũng tìm ra những cư dân mạng có liên quan, tiếp tục tiến hành phân loại, sàng lọc, thống kê. Đâu là người một nhà, đâu là fans của Trì Nguyệt, đâu là anti chuyên nghiệp của Trì Nguyệt, đâu là đám trẻ trâu nhàm chán chỉ đơn thuần đến ăn dưa xem trò vui và nhúng chân vào vũng nước đục, nó phân chia rất tỉ mỉ.
Đương nhiên, đây không phải điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là tất cả tài liệu của những người này đều được thể hiện rõ ràng trong hồ sơ.

Nó chi tiết đến mức độ nào chứ?

Tất cả những thông tin cơ bản nhất như họ tên, ngày tháng năm sinh, số thẻ căn cước, ảnh chụp, tình hình gia đình, mối quan hệ xã hội. Trong thời buổi thông tin phát triển cao như ngày hôm nay, thật ra bí mật của

mỗi người đều có khả năng rất lớn sẽ bị phơi bày trên mạng, tất cả những điều này đều bị Thiên Cẩu nắm bắt.

Khi nào tìm kiếm phim Nhật, khi nào chơi game, khi nào tán phét làm người hư hỏng, khi nào đi thuê phòng với người khác ở khách sạn...

Đây là một thời đại thuận tiện, cũng là một thời đại đáng sợ, sự riêng tư bị phơi bày ra ngoài là chuyện cực kỳ kinh khủng với mỗi người.
Sở dĩ rất nhiều người dám tùy ý mắng chửi người khác ở trên mạng, đơn giản vì ở trên đó có thêm một tấm màn che... Một khi không còn tấm màn che này thì sao?

Kiều Đông Dương nhanh chóng ra tay, anh giao hết các trang chính chủ (tương đương với các trang có dấu tích xanh trên Facebook), các kênh truyền thông cho Bộ Tư pháp xử lý.

Hành vi cá nhân được phân chia theo đẳng cấp, anti siêu cấp, anti cấp một, anti cấp hai, anti cấp ba... Cấp bậc khác biệt sẽ có mức ưu tiên khác nhau.

Ừ, anti siêu cấp có thể hưởng thụ "gói auto thanh minh" vô cùng đầy đủ...

Sau khi các trang lớn và các kênh truyền thông biến mất, nhóm anti cấp một và anti cấp hai cũng không xuất hiện nữa. Bởi vì dưới tình huống bình thường, chỉ có người liên quan đến lợi ích mới tốn rất nhiều thời gian và sức lực đến mắng một người không liên quan ở trên mạng, hoặc là có thù, hoặc là thủy quân nhận tiền làm việc.
Về phần anti cấp ba và đám trẻ trâu đều như nhau cả, Kiều Đông Dương giao tất cả mười mấy tài khoản truyền thông và các trang lớn từ chỗ Trịnh Tây Nguyên cho Thiên Cẩu.

Trình độ sáng tác của Thiên Cẩu rất cao, đã có thể bỏ xa những nhà văn chuyên nghiệp, đủ loại bài văn tình cảm dạt dào: phân tích xã hội, triết học đạo đức, suy nghĩ về bản chất con người, súp gà cho tâm hồn... đã ra đời.

Những lời nói đồng tình đều đảo hướng về phía Trì Nguyệt, đã có người dẫn dắt tình hình, lý trí của công chúng cũng quay về.

"Thái độ của một xã hội với phụ nữ là hình ảnh thu nhỏ nền văn minh của một thời đại, những lời nói không lý trí này không chỉ là sự lệch lạc về nhận thức, còn là nơi sinh sôi của cái ác. Hôm nay, khi người bị hại đang bị trách mắng, nếu chúng ta còn vui vẻ hò hét vì tội ác, vậy mai này đến lượt chúng ta trở thành người bị hại, lưỡi dao của những tên gϊếŧ người đó cũng sẽ cắm vào trái tim chúng ta." 

Bình luận

Truyện đang đọc