Hai người đưa mắt nhìn nhau, Trì Nguyệt nhếch môi còn chưa kịp nói gì thì trợ lý Hầu đã lúng túng ho khan.
"Tôi không quen ngủ chung chăn với người khác. Vì vậy, tôi ra sofa ngủ."
Là anh ta không quen? Hay là Kiều đại nhân không quen?
Trì Nguyệt mỉm cười: "Thói quen của trợ lý Hầu luôn khác với người thường."
Trợ lý Hầu biết đã bị cô nhận ra, còn nhân tiện mãi mai anh ta hay những nịnh hót, không nhịn được bật cười: "Vâng vâng vâng, quá khó để ngủ chung chăn với anh Kiều. Anh ấy thật sự không quen, tôi ở cạnh anh ấy lâu như vậy cũng chưa thấy anh ấy ngủ với ai. Lần trước Trịnh Tây Nguyên đến ngủ chực còn bị đuổi ra ngoài."
Trịnh Tây Nguyên đi ngủ chực? Hình ảnh đẹp đến mức khiến cô không dám nghĩ.
Trì Nguyệt chờ ơ thờ ơ biểu môi cười, không thấy hứng thú với chuyện của bọn họ. Cô bước tới kéo ghế sofa giúp trợ lý Hầu, lại đi vào phòng Vu Phượng ôm một bộ chăn gối ra đưa cho anh ta: " cố lên, tôi tin anh sẽ làm được. Một ngày nào đó anh sẽ được ngủ với anh ta."
Trợ lý Hầu: "..."
Trì Nguyệt thoải mái trêu đùa, không ngờ vừa ngoảnh lại đã thấy Kiều Đông Dương đứng ở cửa phòng.
Anh đang mặc áo ngủ mặc mùa đông, dáng vẻ ngại ngũ này khiến người ta cảm thấy anh mềm mại như một con gấu lớn, thoạt nhìn không hề có tính công kích, không còn vẻ sắc sảo lạnh lùng, thậm chí còn hơi... đáng yêu?
Cô bị loá mắt sao? Trì Nguyệt muốn che mặt rồi đi.
Kiều Đông Dương lại nói thầm một tiếng: "Tôi cũng lạnh."
Anh nhìn chằm chằm vào chiếc chăn của trợ lý Hầu.
Trong chốc lát, trợ lý Hầu đã hiểu được ý của cấp trên: "Haha, tôi không lạnh, tôi không lạnh, ông chủ, anh lấy chiếc chăn này đi..."
Kiều Đông Dương ghét bỏ nheo mắt lại: "Ai muốn chăn của cậu chứ?"
Không muốn của anh ta, vậy muốn của ai? Trợ lý Hầu chậm chạp quay sang nhìn Trì Nguyệt.
"Cô Trì..."
Trì Nguyệt: "Nhà nghèo không còn chăn nữa."
Kiều Đông Dương ngáp một cái, thờ ơ mỉm cười: "Tôi bị lạ giường không ngủ được, cô uống với tôi hai chén đi."
Lạ giường sao? Anh lấy đâu ra nhiều tật xấu như vậy chứ? Lạ giường thì về nhà mình mà ngủ!
Cả tối hôm nay Trì Nguyệt đã bị anh hành hạ sắp chết rồi.
Cô tức giận nhìn Kiều Đông Dương: "Nhà nghèo không có rượu."
Kiều Đông Dương cong môi cười: "Tôi có."
Trì Nguyệt: "Tôi không uống rượu."
Kiều Đông Dương: "Tôi tin rằng tối nay cô sẽ muốn uống một chút."
Trì Nguyệt tỏ ra vô cùng nghi ngờ.
Kiều Đông Dương chậm rãi mỉm cười, nhìn cô chằm chằm, lời nói rất uyển chuyển lại có vẻ hơi kiêu ngạo: "Bởi vì anh Kiều bằng lòng làm người cố vấn miễn phí cho cô, dẫn cô đi đến một cuộc sống hạnh phúc."
Trì Nguyệt sầm mặt: "Nói tiếng người đi!"
Giọng điệu mất mất kiên nhẫn không giống giả vờ, thể hiện rõ cô không có hứng thú với anh.
Kiều Đông Dương híp mắt lại, nghiêm túc đánh giá cô một lần nữa.
Vừa nãy cô đã rửa mặt sạch sẻ để đi ngủ. Làn da cô trắng nõn mịn màng như một viên ngọc đắt giá, đường nét tinh xảo, đôi mắt sâu tràn đầy sức sống.
Sao một người lớn lên trong sa mạc lại có dáng vẻ như thế?
Ở tầng lớp của Kiều Đông Dương, anh từng gặp vô số mỹ nữ với đủ loại dáng vẻ, đủ loại tính cách, đủ loại sở thích... Nhưng anh chưa từng có cảm giác này.
Là vẻ đẹp nhưng không chỉ là vẻ đẹp, có lẽ đây là một loại sức mạnh được gọi là Trì Nguyệt.
Kiều Đông Dương Đột nhiên thở ra một hơi, anh đã nhận thua khi tự đó sức với bản thân.
"Tôi muốn đầu tư cải tạo Nguyệt Lượng Ổ. Cô Trì có hứng thú uống với tôi hai chén, nghe tôi nói về kế hoạch này không?"
Đầu tư? Cải tạo? Cô không nghe nhầm chứ?
Trì Nguyệt Đã hiểu rõ một lý lẽ, chỉ có nguồn vốn tư bản mới có thể thay đổi Nguyệt Lượng Ổ. Cô cũng từng nằm mơ một ngày nào đó sẽ có một vì lão đại đầu óc chập mặt đến đây muốn đầu tư cải tạo vùng đất nghèo nàn cằn cỗi, không có tài nguyên và không có sức sản xuất thế này...
Nhưng đây chỉ là ảo tưởng, không có ai ngu như vậy, không hề có.
Vì vậy, cô không thể tin nổi khi thấy một tên ngu ngốc đứng ở trước mặt cô.
Anh Kiều rất hưởng thụ ánh mắt này của cô.
Anh hừ lạnh một tiếng, mỉm cười khinh thường: "Không cần sùng bái tôi như thế . Việc có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề với tôi."
Trì Nguyệt: "..." con có thể để cô yêu thích thêm mấy giây được không hả?
Kiều Đông Dương lại không nhận ra suy nghĩ của cô, chỉ nhìn trợ lý Hầu.
"Hầu Tử, mang rượu lên!"
Việc Kiều Đông Dương không ngủ được là thật, việc Trì Nguyệt không ngủ được cũng là thật, nhưng việc trợ lý Hầu buồn ngủ còn thật hơn cả vàng.
Khó khăn lắm anh ta mới có thể chợp mắt trên ghế sofa, đến nửa đêm đột nhiên ngã lăn xuống, đầu và mông điều bị đay thì thôi đi, lại phải tỏ ra vui mừng đi ra ô tô ở ngoài sân để lấy rượu trong cơn gió mạnh lạnh lẽo, còn bị cát bay hết vào mồm.
Đúng là anh ta đã tạo nghiệp mà!
"Gâu gâu!"
"Gâu gâu gâu!"
Trợ lý Hầu xông vào trận bão cát trong tiếng của Nhị Hoàng. Trì Nguyệt thấy thế liền mỉm cười đi vào bếp rán trứng, lại lấy đậu phộng mà Vu Phượng giấu kín để ra để rang một bát, chuẩn bị làm đồ nhắm rượu.
Thế nhưng đến khi kia cô mang đồ nhắm vào thì trợ lý đã ngủ chổng vó trên ghế sofa, trên khóe môi còn có nước bọt...
Trì Nguyệt cũng ngại đánh thức anh ta vậy.
Trong một căn nhà nông nho nhỏ này còn chỗ nào để uống rượu được chứ? Cũng chỉ còn mỗi phòng của cô mà thôi.